Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 841


trước sau



“Thuần Vương điện hạ có chuyện gì sao?” Phượng Khương Trần đã đi ra đại điện.

Bởi vì vị trí của nàng và Thuần Vương gần ngôi vị hoàng đế nhất, họ coi như là người cuối cùng đi ra, phía sau cũng không có mấy người, nhưng mấy vị đại thần ở phía trước nghe thấy Thuần Vương mở lời, ai nấy lèo nhèo không chịu đi.
Trong lòng, trong đôi mắt của Đông Lăng Tử Thuần đều chỉ có Phượng Khương Trần, nào rảnh rỗi quan tâm đến những người đó.

Phượng Khương Trần muốn nói, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng chói của họ, thì hiểu rằng cho dù nàng có mở miệng cũng vô ích, những người này sẽ không tin lời nàng.
Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Phượng Khương Trần, Đông Lăng Tử Thuần có chút mất tự nhiên, đồng thời cũng có hơi bất an.


Đường đường là thân vương đứng trước mặt Phượng Khương Trần, nhưng lại bị Phượng Khương Trần áp chế không chút kiêu ngạo: “Khương Trần, ta, ta…”
“Thuần vương điện hạ, ngài có gì muốn nói xin cứ nói thẳng.” Phượng Khương Trần không kiên nhẫn, Vương Cẩm Lăng đã đi ra, nếu nàng không tiến lên, có lẽ Vương Cẩm Lăng sẽ bị người khác chặn lại, bây giờ Vương Cẩm Lăng quyền thế rất mạnh.
Đông Lăng Tử Thuần hít một hơi thật sâu, hắn biết hôm nay nếu không nói ra thì sẽ không còn cơ hội.

Thuần Vương nhìn Phượng Khương Trần trìu mến: “Khương Trần, trái tim ta đã duyệt nàng, ta vốn là muốn lấy nàng làm chính phi, chỉ là chuyện của Dao Hân công chúa, ta…”
Nói đến Dao Hân, Thuần Vương đúng là vô tội bị hại, rõ ràng hắn không làm gì cả.
Phượng Khương Trần bị ánh mắt của Thuần Vương làm cho sởn gai óc, không đợi hắn nói xong đã ngắt lời: “Đa tạ Thuần Vương yêu mến.

Thuần Vương sắp lấy Dao Hân công chúa làm thê tử.

Mong thuần vương đừng nên nói những lời như vậy nữa.”
Đây chính là tình yêu của nam tử trong thời đại này, họ có thể bên này thì lấy thê tử, bên kia thì lại nói yêu bạn, để bạn tủi thân làm thiếp, họ không hề bứt rứt, thậm chí còn coi đó là chuyện đương nhiên, vì thời đại này chính là như vậy.
Lấy nữ tử môn đăng hộ đối làm thê tử, nạp nữ tử bản thân thật lòng thích làm thiếp, cho thê tử đủ thể diện, cho nữ tử bản thân lúc vẫn còn thích đủ cưng chiều.

Cuộc sống như vậy trong mắt người khác là bình thường, nhưng Phượng Khương Trần nàng không thể chấp nhận được.
“Nhưng mà, người ta muốn lấy là nàng.” Đông Lăng Tử Thuần vội vàng nói, hắn thật lòng muốn lấy Phượng Khương Trần.
“Thuần vương điện hạ, chuyện ngài lấy Dao Hân công chúa là sự thật không thể thay đổi.

Ngài không thể tự mình làm chủ được

hôn sự của ngài, vì vậy mong điện hạ không cần nói thêm gì nữa, để tránh gây nên rắc rối không đáng có.” Phượng Khương Trần thấy được sự ái mộ trong mắt Đông Lăng Tử Thuần, nhưng đồng thời cũng hiểu được ý định của hắn, cho nên nàng từ chối mà không chút cảm thấy sẽ tổn thương đối phương.
Quả nhiên, Đông Lăng Tử Thuần nói ra ý định của mình: “Khương Trần, nàng gả cho ta làm trắc phi có được không? Ta đảm bảo có thể cho nàng bất cứ thứ gì ngoại trừ vị trí chính phi.”
“Xin lỗi, Thuần Vương điện hạ, ta không có hứng thú hầu hạ chung một phu quân với Dao Hân công chúa.” Phượng Khương Trần đã cố hết sức chọn câu trả lời không làm tổn thương lòng tự trọng của Đông Lăng Tử Thuần.

Nam tử đều sĩ diện hảo, nàng không muốn gây thù hằn.
“Nhưng lấy Dao Hân cũng không phải là điều ta nguyện ý.

Ta không muốn lấy nàng ta.” Đông Lăng Tử Thuần uất ức.

Sớm biết chuyện sẽ trở thành như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không đến biệt viện của Cửu Hoàng thúc, càng sẽ không uống rượu Tuyết Nhưỡng gì đó.

Tuyết Nhưỡng, phải, nhất định là Tuyết Nhưỡng.
Hai mắt Đông Lăng Tử Thuần sáng lên, vội vàng nắm lấy hai tay Phượng Khương Trần: “Khương Trần, Tuyết Nhưỡng, nhất định là Tuyết Nhưỡng có vấn đề.

Ta và Dao Hân công chúa đã uống Tuyết Nhưỡng mới xảy ra chuyện.

Cửu Hoàng thúc, Khương Trần, đi, bây giờ chúng ta đi tìm Cửu Hoàng thúc.”
Không biết là do được bảo vệ quá tốt hay là quá vội vàng, Đông Lăng Tử Thuần lại hoàn toàn không cân nhắc đến, sau khi hắn nói ra những lời này sẽ mang đến rắc rối gì cho Cửu Hoàng thúc và thậm chí cho cả Đông Lăng.
“Buông ra.” Phượng Khương Trần không thích, thậm chí còn rất ghét, cảm giác bị người khác nắm giữ.

Từ trước đến nay, người có thể nắm tay nàng đếm chưa hết một bàn tay.
Một là Cửu Hoàng thúc, một là Lam Cửu Khánh, Vương Cẩm Lăng thì thỉnh thoảng nàng cũng có thể tiếp nhận.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện