“Khương Trần, nàng nghe ta nói, chuyện này mười có chín phần là do Cửu Hoàng thúc…” Đông Lăng Tử lúc này đang cao hứng, nào có có để ý đến vẻ mặt không quan tâm của Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần đau đầu, không đợi Đông Lăng Tử Thuần nói xong đã vội vàng cắt ngang: “Im miệng!”
“Khương Trần, ta… ta bị người ta hãm hại.” Đông Lăng Tử Thuần khó hiểu, tại sao Phượng Khương Trần lại tức giận.
Nói ra rõ chuyện này, không phải càng tốt hơn sao?
Phượng Khương Trần đau đầu, sao Hoàng thượng có thể nuôi dưỡng Đông Lăng Tử Thuần đơn thuần như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu.
“Thuần Vương điện hạ, hãy thu hồi suy đoán của ngài lại.
Cho dù chân tướng sự việc ra sao, bây giờ kết quả đã vậy rồi.
Ngài hủy đi sự trong trắng của Dao Hân công chúa, bất luận thế nào ngài đều phải lấy nàng ta.
Hơn nữa, rốt cuộc chân tướng của chuyện này thế nào ngài cũng không biết, ngài cũng chỉ là suy đoán mà thôi, mà suy đoán của ngài sẽ khiến Đông Lăng lâm vào thế bị động.
Thuần Vương điện hạ, đừng quên ngài là người trong hoàng thất Đông Lăng, ngài làm gì cũng đều phải đặt lợi ích Đông Lăng lên đầu.
Nếu không, đến lúc đó cho dù là Hoàng thượng cũng không thể bảo vệ được ngài.”
Phượng Khương Trần nửa đe dọa nửa uy hiếp, để tránh cho mọi người nghe thấy, nàng cố tình ghé vào tai Đông Lăng Tử Thuần.
Đông Lăng Tử Thuần chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng tê tê phả vào tai, cả người choáng váng, vốn không nghe rõ Phượng Khương Trần nói gì, chỉ gật đầu liên tục.
Dù sao, những gì Phượng Khương Trần nói đều đúng.
Trẻ nhỏ dễ dạy!
Nhưng Phượng Khương Trần lại nghĩ rằng Đông Lăng Tử Thuần đã nghe lọt, gật đầu hài lòng.
Thấy Thuần Vương nghe lời như vậy, Phượng Khương Trần quyết định chán ghét Dao Hân công chúa, gieo mầm chán ghét Dao Hân công chúa trong lòng Đông Lăng Tử Thuần.
“Thuần Vương điện hạ, ta biết rằng muốn ngài lấy một nữ tử tâm tư không thuộc về ngài, thậm chí lúc động phòng còn gọi tên một nam tử khác, sẽ khiến ngài rất không vui và cảm thấy tổn thương đến sự tự tôn của nam nhân.
Nhưng chuyện đã đến nước này, ta và ngài đều không có quyền thay đổi, Khương Trần chỉ hy vọng ngài và Dao Hân chúa có thể tôn trọng nhau, cùng già đến bạc đầu.” Đằng trước là câu nói giết người không thấy máu, phía sau lại là lời chúc phúc, trông có vẻ rất buồn cười.
“Phụt!”
Vương Cẩm Lăng tự tin là