"Ngươi tưởng bổn Vương ngu sao?" Đông Phương Anh ngạo kiều* ngẩng đầu lên, quay mặt sang chỗ khác, ánh mắt lại len lén nhìn vào miếng điểm tâm trong tay Tần Lam Nguyệt.
(*thích mà còn ngại ).
"Nếu như ngươi không ăn, ta sẽ ăn hết." Tần Lam Nguyệt nói xong, làm động tác muốn bỏ điểm tâm vào miệng.
"Đừng." Đông Phương Anh rầm rì : "Được rồi, bổn Vương sẽ phá lệ mà nói cho ngươi biết, hình như là do một cung nữ phát hiện.
Cung nữ kia mở cửa ra, thấy trong phòng loạn thành một đống, còn có cả thi thể.
Nàng sợ hãi nên hét chói tai, khiến rất nhiều người chạy tới." "Rất nhiều người là bao gồm những ai?" Tần Lam Nguyệt lại hỏi.
"Đây là câu hỏi thứ hai." Đông Phương Anh nói : "Thêm một miếng điểm tâm nữa ta mới nói cho ngươi." "Cho ngươi." Tần Lam Nguyệt lấy hai miếng điểm tâm ra.
Mặt mày Đông Phương Anh lập tức trở nên hớn hở : "Ăn ngon, điểm tâm này làm như thế nào? So với ngự thiện phòng làm còn ngon hơn." "Trả lời câu hỏi của ta." "Chính là mấy người bên trong Thiên Điện..., các Hoàng tử đều có mặt, còn có Cấm Vệ quân, dù sao cũng rất nhiều người." Trong miệng Đông Phương Anh đang ăn điểm tâm, lời nói cũng mơ hồ không rõ.
"Thi thể vẫn còn bên trong ư?" Tần Lam Nguyệt hỏi.
"Không có ở đây, đã đưa lên chính điện rồi, Lư Dương Vương gia đang không ngừng khóc mà ôm cháu gái.
Tính tình ông ấy tuy nóng nảy, còn đặc biệt táo bạo, thế nhưng lại yêu thương cháu gái nhà mình nhất, hung thủ này đã chọc vào ổ kiến lửa rồi." "Ngươi hỏi cái này làm gì? Dù sao rất nhanh sẽ có thể phá án." Đông Phương Anh nói.
"Hả?" Tần Lam Nguyệt có chút kinh ngạc.
"Cấm Vệ quân nói, hôm nay không có ai ra vào Cung Xuất Nguyệt, chỉ cần điều tra thật kỹ, nhất định có thể tìm ra hung thủ." Đông Phương Anh để bàn tay về như cũ : "Ngươi