Đông Phương Lý hạ mi mắt, che khuất sự lạnh lùng nơi đáy mắt, y hạ thấp giọng điệu, cảnh cáo : "Lát nữa suy nghĩ cho kỹ rồi mở miệng." Ngọn lửa này, thiêu đốt quá mức kịch liệt, chỉ cần nói sai một câu sẽ có thể dẫn lửa lên người, tan thành mây khói.
"Thất Vương gia." Lư Dương Vương gia thấy hai người bọn họ đã đến, dùng sức vỗ bàn, sắc mặt vì tức giận mà hóa đen : "Sau khi Cấm Vệ quân kiểm tra cẩn thận, phát hiện ra chỉ có ngươi tới gần viện nhỏ kia, sau đó không lâu lại rời đi với vẻ mặt bối rối.
Sau khi ngươi rời đi không lâu, có người phát hiện Lộ nhi chết bên trong, ngươi còn muốn nói gì?" Đông Phương Lý chắp tay : "Phụ hoàng, Lư Dương Vương gia, ta quả thật đã đến đó." Lư Dương Vương hừ lạnh một tiếng : "Hoàng thượng , y cũng đã thừa nhận, ta đã từng nghe nói lúc Thất Vương gia phát bệnh tính tình sẽ biến đổi lớn.
Nhất định là y." Sắc mặt của Hoàng thượng tương đối khó coi.
Quận chúa Nguyệt Lộ bị vũ nhục rồi giết hại ngay dưới mí mắt ông ta, ngay ngày cát tường lại phát sinh sự việc rối rắm này, hệt như đang tát vào mặt ông ta.
Tôn nghiêm của hoàng gia không còn sót lại dù chỉ một chút.
Việc này nếu không giải quyết rõ ràng, không chỉ không cho Lư Dương Vương gia một câu trả lời thỏa đáng, mà còn không thể nói rõ với liệt tổ liệt tông của hoàng gia.
"Đông Phương Lý, ngươi còn có gì muốn nói?" Hoàng đế hỏi.
"Phụ hoàng, chẳng qua nhi thần chỉ đi ngang qua viện nhỏ kia, cũng không đi vào, điều này tra một chút là rõ." Đông Phương Lý đứng thẳng, giọng điệu không một chút lo lắng.
"Nếu ngươi không đi vào, tại sao lại đến đó?" Lư Dương Vương tức giận, nóng nảy đi tới đi lui quanh chỗ ngồi : "Nói mau đi..." Đông Phương Lý rủ mi mắt, trên gương mặt dễ nhìn là biểu cảm lạnh lẽo.
Ở trước mặt phụ hoàng, y không cách nào nói dối.
Nhưng, nếu nói chi tiết mọi thứ, nói với phụ hoàng và Lư Dương Vương rằng Tần Lam Nguyệt