“Hả?” Đông Phương Lý ngước mắt lên nói: “Bổn Vương lại cảm thấy việc thu xếp cho ngươi và Lục Tu tới trong viện Vương Phi tương đối tốt.” Chỉ mới một đêm công phu, nữ nhân Tần Lam Nguyệt kia không những thu mua được Lục Tu mà ngay cả Đỗ Khứ cũng bị nàng nói gì nghe nấy.
Bản lĩnh của nàng đúng thật là không nhỏ.
Đỗ Khứ lập tức im lặng, lấy xiêm y dày dặn khoác thêm cho Tần Lam Nguyệt.
Lúc hắn bước ra cửa, giọng nói sâu kín của Đông Phương Lý lại truyền đến: “Đút nước chè đặc cho nàng ấy “Tuân lệnh!” Đỗ Khứ đưa Tần Lam Nguyệt vào trong U Lan Các.
Lục Bảo nhìn thấy Tần Lam Nguyệt hôn mê lại càng hoảng sợ, không dám tin nhìn Đỗ Khứ: “Ngươi, ngươi đã làm gì Vương Phi? Lúc Vương Phi đi vẫn còn hoàn hảo tốt đẹp, sao vừa về lại biến thành cái dạng này rồi?” Bạch Mai cũng đi lên, nhìn thấy Tần Lam Nguyệt quần áo tùy ý, búi tóc tán loại, khuôn mặt nhỏ nhắn trông có vẻ tái nhợt, ánh mắt nàng ấy tỏa sáng, thích thú vỗ lên bả vai Đỗ Khứ: “Đỗ Khử, tiểu tử ngươi có năng lực thật đấy, có phải là mệnh lệnh của Vương Gia hay không? Lần này Vương Gia xuống tay đúng là đủ tàn nhẫn, ngay cả Vương Phi của mình mà ngài ấy cũng có thể đưa cho thuộc hạ chơi được.” “Cái gì?” Sắc mặt Lục Bảo trong nháy mắt trở nên trắng bệt: "Ngươi, là người đưa Vương Phi đi à?” Trong giọng nói của nàng ấy kèm theo tiếng khóc nức nở: “Ngươi không phải là người, vì sao người lại làm ra những chuyện như vậy với Vương Phi được cơ chứ?” “Ta liều mạng với ngươi!" Lục Bảo đỏ mắt nhào lên.
Sắc mặt Đỗ Khứ đen như đáy nồi, cái này bảo hắn phải trả lời ra sao