“Trả nợ.” Tần Lam Nguyệt viết xong phương thuốc đưa cho hắn: “Kết cục ở trên đình ngày hôm qua cũng không phải là ta muốn, chỉ là ta...! Nàng sờ lên một bên gò má, chỗ bị Đông Phương Lý đánh còn đang sưng đau.
“Quên đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì.” Nàng rũ mắt xuống, nhớ đến Đông Phương Lý vì Tô Điểm Tình mà làm ra những chuyện như vậy, cái loại cảm xúc khó nói nên lời kia lại một lần nữa dâng lên.
“Đỗ Khứ, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.” “Đông Phương Lý trời sinh lãnh đạm, luôn luôn che giấu tính tình thật sự của bản thân, hắn cực kỳ kiềm chế, cũng không dễ dàng để lộ cảm xúc.
Vì sao mỗi lần đụng đến chuyện của Tô Điểm Tình lại lập tức lộ nguyên hình ra như vậy? Đây là vì sao?” Ánh mắt Đỗ Khứ lấp lóe, Hắn nhìn đến chữ viết xiêu vẹo trên phương thuốc, m lặng một hồi mới nói: “Vương Gia là vì bất đắc dĩ mới lấy Vương Phi, cho nên ngài ấy cảm thấy bản thân rất có lỗi với Tô cô nương “Chẳng lẽ Vương Gia và nữ nhân kia đã gạo nấu thành cơm rồi sao?" Nàng nhíu mày.
“Đương nhiên không phải.” Đỗ Khứ nói: "Lúc Vương Gia còn nhỏ, Vân Phi nương nương bị người ta vu cáo hãm hại, bị giam vào lãnh cung, lúc ấy Vương Gia ở trong cung nhận hết đủ mọi bắt nạt” “Có một năm vào mùa đông, Vương Gia bị người ta ám sát, đẩy vào trong dòng sông băng, chỗ đó không có người nào đi qua.
Vương Gia giãy giụa đến khi không còn sức lực, mắt thấy sắp sửa phải chết đuối chết cóng thì được Tô cô nương cứu lên.
“Tô cô nương ư? Nàng ta nhỏ hơn Đông Phương Lý vài tuổi thì phải? Vậy thì làm sao có thể cứu người được chứ?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Vương Gia võ công cao cường, thiên tư hơn người, duy chỉ có sợ nước.
Theo như thuộc hạ suy đoán, có lẽ là Tô cô nương đã đi tới kéo Vương Gia lên bờ” Đỗ Khứ nói.
“Đông Phương Lý sợ nước