Mộ Dung Bắc Tô kêu lên: “Phụ hoàng, không phải là Trữ quốc công đã chết rồi sao?”
“Hừ, lão già kia rất gian xảo.
Nói là chết rồi, nhưng thực chất là giả chết.
Theo như trẫm thấy thì rõ ràng là ông ta đã nhìn thấy quân lính của Liên Tư Thành bị đánh bại nên không thể ngồi yên được nữa, đành làm liều nâng đỡ Mộ Dung Bắc Quý lên ngôi.”
Tần Khâm tiến lên hỏi: “Hoàng thượng, phải xử trí những tên phản nghịch này như thế nào?”
Chiêu Vũ đế lạnh lùng nhìn bọn họ một lượt: “Mấy tên chủ mưu thì đưa về để chọn ngày xử chém, những người khác giết tại chỗ không tha.”
Trên đường trở về, bầu trời bỗng vạch qua một tia chớp.
Không lâu sau quả nhiên nghe thấy tiếng sấm vang lên ầm ầm, có lẽ sắp có trận mưa lớn kéo tới.
Bên trong cung thành, Trữ quốc công đang lo lắng nhìn lên trời.
Tình huống trên núi Long Nha còn chưa được báo lại, lúc này trời đất lại không thuận lợi, tất cả mọi người đều đang lo lắng đề phòng.
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Quý nặng nề ngồi yên tại một chỗ, nhân lúc mọi người đang không để ý, hắn đã lén giấu một thanh chủy thủ vào trong tay áo.
Trữ quốc công nói không sai, sau một màn gió tanh mưa máu ngày hôm nay, hắn đã bị lôi vào trong cuộc.
Không một người nào có thể chỉ lo cho bản thân mình.
Nếu như Chiêu Vũ đế bỏ mạng ở ngoài cung, hắn lại được loạn thần tặc tử ủng hộ, liều mạng để lên ngôi.
Nếu Chiêu Vũ đế không chết thì hắn sẽ hoàn toàn mất đường lui.
Nhưng hắn lại bị kẹt ở giữa, chỉ muốn cầu xin một con đường sống mà thôi…
Không được, hắn tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết được!
Trên đường trở về cung, Chiếu Vũ đế nhìn thấy Hoa quý phi mà đau lòng.
Ngón tay của người phía sau được vải trắng quấn chặt lại, nhưng vẫn không cầm