Bình tĩnh lại thì thấy người cầm đầu chính là Mộ Dung Bắc Hải.
Chân của Mộ Dung Bắc Hải cũng đã bình phục kha khá rồi, hôm nay cưỡi ngựa cũng khá thoải mái.
Sau khi thân tín của hắn ở trong cung phát hiện ra Trữ quốc công có ý đồ mưu phản, thì liền phái người đi báo cho Sơn Vương phủ.
Cho nên bây giờ hắn lập tức dẫn binh lính mau chóng chạy đến đây.
Nhìn thấy Chiêu Vũ đế ở phía xa, Mộ Dung Bắc Hải vội vã tiến lên: “Phụ hoàng, người không sao chứ?”
Động tĩnh ở bên ngoài rất nhanh đã truyền vào trong cung.
Mộ Dung Bắc Quý vốn đang đi theo Trữ quốc công ra đến đại điện thì nghe thấy thuộc hạ hoảng hốt báo cáo.
“Không xong, không xong rồi! Tần Khâm đã đưa ngự lâm quân đến bên ngoài cửa cung rồi, hơn nữa phía sau còn có vô số xe ngựa, dường như hoàng thượng vẫn đang còn sống.”
“Ngươi nói gì!”
Sắc mặt của Trữ quốc công lập tức biến đổi: “Làm sao có thể, Phong Duật Thiên đã đảm bảo với ta rằng nhất định sẽ không để lại bất kỳ sai sót nào, tuyệt đối sẽ không để cho Chiêu Vũ đế một con đường sống cơ mà? Rốt cuộc thì Sơn trang Bách Thảo làm ăn kiểu gì thế hả!”
Dường như Mộ Dung Bắc Quý đã lường trước được kết quả, hắn bình tĩnh hỏi lại: “Bây giờ bọn họ đã đi đến đâu rồi?”
“Cả hai phe đều đang giao chiến ở Thần Hổ Môn, bây giờ quân số đang ngang ngửa nhau.
Nhưng mà Sơn Vương