“Thật ra, là trước đêm thành hôn, Uyên Nhi đã đi tìm quận chúa Minh Châu vạch rõ ranh giới, còn làm cho đối phương sợ hãi một phen.”
Triệu Khương Lan trừng lớn hai mắt: “Huynh nói cái gì!”
“Đệ ấy tự bẻ gãy ngón tay út.
Chi tiết cụ thể, ta cũng không biết rõ lắm, những chuyện biết được cũng chỉ có nhiêu đây thôi.”
Triệu Khương Lan lo lắng đi lại trong gian phòng, nhưng cho dù nàng có lo lắng đến đâu cũng không thể tùy tiện đi gặp hắn.
Cách một lúc sau, nàng mới bình tĩnh lại: “Vậy hôm nay các huynh tới đây, là có việc gì khác sao?”
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Khương Lan, lần đạo sát thứ năm của ta, chắc là nên xuất hiện rồi.”
Bỗng nhiên Triệu Khương Lan xoay lại: “Huynh đã mơ thấy cái gì sao, mau nói với muội!”
“Một người đàn ông trong giấc mơ của ta, hắn liên tục nói mình bị oan, chuyện này rất giống với mấy lần đạo sát trước đây.
Nhưng tạm thời ta không có cách nào tìm được bất kỳ manh mối nào khác.
Mọi khi còn có thể có một ít đồ vật mấu chốt, hoặc là ám chỉ thân phận, bây giờ không biết gì cả, trong lòng ta rất lo lắng.”
Triệu Khương Lan trầm ngâm một chút rồi nói: “Từ khi nào huynh bắt đầu năm mơ vậy?”
“Hai ngày trước.”
Nàng lại hỏi: “Nếu như là hai ngày trước, trong kinh xuất hiện một người có thân phận đặc biệt gì sao?”
Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu: “Ta đã cho quan viên thủ thành điều tra rồi, hắn ta không phát hiện bất kì người nào có thân phận đặc biệt vào kinh.
Vì vậy ta đoán rằng, người có liên quan đến đạo sát này, nói không chừng giống như lần trước, chỉ là người dân bình thường.
Nhưng như vậy cũng rất phiền phức, biển người mênh mông, đến nơi nào mới tìm được.”
Triệu Khương Lan