“Yên Yên, nàng thật là xinh đẹp, lấy được nàng thật sự là hạnh phúc của đời ta.”
Đó là âm thanh nói chuyện là của nam nhân, còn nữ tử kia phản ứng ra sao, Mộ Dung Bắc Hải không có ấn tượng.
Sau lại đó nhún nhảy lên một đoạn, vụn vặt lẻ tẻ, một đoạn không hoàn chỉnh.
Về sau, bỗng nhiên hiện lên khung cảnh trên vách núi.
Một thân hình đứng bên vách núi giang hay cánh tay ra, nhảy xuống.
Phía sau truyền đến tiếng la hét điên cuồng: “Yên Yên!”
Mộ Dung Bắc Hải cau mày, khuôn mặt đầy mồ hôi.
Bởi vì đã đoán trước được tối nay có điều chẳng lành với hắn, cho nên Hứa Mạn Nhi không hề buồn ngủ.
Chỉ nằm cạnh âm thầm bảo vệ hắn.
Bây giờ nghĩ đến tình cảnh này, trong lòng nàng ấy rất lo lắng.
Nhưng lại không dám quấy rầy, sợ làm vỡ khung cảnh trong mơ của hắn.
Nàng ấy cẩn thận lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng.
Mộ Dung Bắc Hải vô thức bắt lấy cổ tay nàng ấy, ngón tay dùng hết sức siết mạnh.
Hứa Mạn Nhi cũng không dám giãy giụa, cho dù có hơi đau nhức, nhưng chỉ có thể chịu đựng.
Về sao lại thấy hình như Mộ Dung Bắc Hải không tỉnh lại, Hứa Mạn Nhi mới miễn cưỡng chợp mắt một chút.
Thẳng một mạch đến tờ mờ sáng hôm sau, Mộ Dung Bắc Hải tỉnh lại.
Hứa Mạn Nhi thấy thế đứng dậy theo hỏi: “Thế nào rồi?”
“Có manh mối, ta muốn đi đến Kinh Triệu phủ một chuyến.”
Trong Kinh Triệu phủ, Tần Nghiên nghe được Mộ Dung Bắc Hải nói có ý muốn đến, ưu sầu đến vò đầu bứt tóc.
“Điện hạ, ngài muốn tìm hồ sơ của người đã nhảy từ trên vách đá cao xuống ba năm trước sao? Vách núi vây quanh kinh thành chúng ta rất nhiều, phần lớn là có phong cảnh đẹp.
Những năm gần đây, không ít người trẻ tuổi