Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 103: Khiêu chiến
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Phân nhà, à không, phân tổ, đều là những việc không hề đơn giản, tranh nhân khẩu xong, lại bắt đầu tranh giành thiết bị, cũng may những thiết bị mang theo đều có hai chiếc, nên cũng dễ dàng phân ra, thậm chí có những thiết bị như đo huyết áo có tận năm sáu bộ, nên còn dễ phân hơn. Nhưng, máy điện tâm đồ, siêu âm màu vân vân, do máy móc cồng kềnh, nên mang theo mỗi chiếc, nên hai tổ đều tranh giành nhau, cuối cùng Diệp Thanh cũng nhường cho bọn họ rồi xua tay nói:
- Những thiết bị này để cho tổ bọn họ đi.
Thấy Diệp Thanh nói vậy những giận dữ trong người cũng nguôi nguôi đi, mừng thầm trong bụng nghĩ “ không có những thiết bị này, gặp phải bệnh nặng, tôi xem cậu sẽ làm thế nào? Cậu cứ nghĩ mình là một bác sĩ nội trú là oai lắm sao, chỉ dựa vào những mánh khóe của vọng vấn văn thiết của đông y đó, xem cậu chẩn đoán được bao nhiêu bệnh nào.”
Hắn không biết rằng, kiến thức y học của Diệp Thanh rất vững chắc, lại có nhiều mánh khóe nữa, thậm chí có những thiết bị cao câp như tim, gan, tỳ, phổi luôn theo bên mình, chỉ cần quét qua cái là biết, chẳng có bệnh gì là không kiểm tra được cả, nên cũng chẳng cần sử dụng những thiết đó bị đó.
Phân tổ xong, người nào về tổ nấy, đội thứ nhất “ đội Ngô Đồng” chăng khẩu hiệu rất lớn bên trên ghi “ phổ cấp kiến thức trị bệnh, miễn phí khám chữa bệnh, bệnh viện Ngô Đồng luôn quan tâm tình trạng sức khỏe của mọi người.” Do Hà Phẩm Dật dẫn đầu, đi về hướng Trương Gia Bình, Lệ Giai Đài, Lý Gia Lĩnh, ba thôn đó.
Đội thứ hai là” đội Thanh Nang” không có những thiết bị cồng kềnh, chỉ mang theo những hòm thuốc, cũng có thể nói, hành quân rất nhẹ nhàng, do Diệp Thanh dẫn đầu, đi về phía Chu Gia Trang, Trần Gia Cương và Cam Gia Thôn, ba thôn này.
Đối với biểu ngữ của đội Thanh Nang, do mỗi thành viên tự phát biểu ý kiến.
Chuyên gia nội khoa Hàn Hưng Dân nói:
- Tôi thấy gọi là “ hành y tế thế, xuân mãn nhân gian:.
Một y tá trẻ tuổi tên là Tiểu Sa, lại cho rằng:
- Chữa bệnh từ thiện ấm áo lòng người, đưa y về đến mọi nhà.
Bác sĩ ngoại khoa Đổng Kế Khải nói:
- Đưa sức khỏe, đưa ấm áp, chúng tôi là những người thân của mọi người.
Một bác sĩ xét nghiệm nói:
- Chiếc xe mang sức khỏe, chuyên gia bệnh viện Ngô Đồng đến khám từ thiện.
An Tiếu Trúc nói:
- Chi bằng gọi là “ Tình dắt cửu long trại, Ngô Đồng mang sức khỏe.
- Được! Gọi như vậy đi! Vừa có văn vẻ lại vừa có tiếng tăm cho bệnh viện chúng ta.
Diệp Thanh nghe xong, lập tức vô tay, nhưng vừa nói ra, lập tức cậu ngẩn người ra, không ngờ câu khẩu ngữ này lại do chính An Tiếu Trúc nói chứ.
- Hừ,!
An Tiếu Trúc ngẩng đầu, bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, rồi nhìn lên trời, than thở nói:
- Bản cô nương cũng chỉ tiện mồm nói ra thôi, làm sao người không có văn hóa gì lại cho rằng văn chương chứ, lại còn tỏ ra mình hiểu biết nữa. Đúng là buồn cười.
Lập tức Diệp Thanh dài mặt ra, đang định phản bác lại, nhưng lại nghĩ, gì thì gì mình cũng đang là đội trưởng, phải lấy đại cục làm trọng, đôi co với một người con gái vậy không hay lắm. Nên thản nhiên cười, rồi ngoảng lại vẫy tay mọi người cố lên, không nên tụt phía sau như thế.
Thái độ của Diệp Thanh càng khiến An Tiếu Trúc tức giận, thầm nghĩ “ Hừ, cái tên vô lại này, không ngờ lại dám coi thường lời mình nói như vậy”, nhưng cô cũng không nghĩ xem, lần này là ai coi thường ai nữa.
Mã Tiểu Linh đứng ra giải hòa, lao lên cười nói:
- Tôi thấy cái khẩu hiệu này hay đó, tình dắt cửu long trại, Ngô Đồng mang sức khỏe! Đọc cũng rất vần, chúng ta dùng khẩu hiệu này nhé.
- Ok! Dùng khẩu hiệu đó đi!
Lập tức mọi người đều đồng ý, trong đội này, ngoài Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh là có uy vọng cao nhất thôi.
...
Thời gian trôi đi rất nhanh, với kiến thức đông y rất vững cộng thêm đội khám từ thiện lần trước đã rất có danh ở Cửu Long trại rồi, nên công tác khám chữa bệnh từ thiện ở Chu Gia Trang, Trần Gai Cương và Cam Gia Thôn đều rất thuận lợi, ngày thứ chín khám chữa bệnh từ thiện, tổ của Diệp Thanh đã