Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 108: Chúng ta phải đối phó thế nào?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Đây rút cuộc là công năng tuyến giáp trạng hạ thấp nguyên phát dẫn tới bệnh thận, hay là bệnh thận mãn tính dẫn tới công năng tuyến giáp trạng hạ thấp?
Diệp Thanh bắt mạch cho một vị trung niên, rồi ngẫm nghĩ.
Lông mày cậu nhíu lại, ánh mắt suy nghĩ xuất thần, bên cạnh Mã Tiểu Linh và Lý Tiểu Miêu đều rất sốt ruột, nhưng không dám hỏi cậu, sợ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của cậu.
Các công nghệ cao mà Diệp Thanh có chỏ bao gồm chức năng của bốn tạng đó là tim, gan, tỳ, phôi, cái thiếu duy nhất đó là thận, mà hai bệnh này lại thuộc phạm vị của thận chứ, dưới góc độ của mạch, các triệu chứng vân vân đều rất giống nhau, Diệp Thanh không biết phải kết luận thế nào cho chuẩn xác nữa.
- Nếu dùng các thiết bị kiểm tra của bệnh viện Ngô Đồng thì mình nắm phần chắc rồi, nhưng hiện tại thời gian quá ngắn, vẫn phải dựa vào kinh nghiệm mà quyết định thôi.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ rồi đưa ra chủ ý, rồi nhanh chóng lựa chọn nguyên nhân khả thi nhất rồi nói cho Mã Tiểu Linh và Lý Tiểu Miêu viết vào.
Nhưng, cậu chẩn đoán xong, lại nhìn sâu vào con mắt vị trung niên đó, bụng nghĩ: nếu đợi sự việc này qua, vị đại thúc này lại đến chỗ mình, nhất định phải giúp ông ấy kiểm tra rõ ràng hơn.
Diệp Thanh ngừng lại một lúc, Quý Cổ U gần đuổi kịp cậu, nhưng sau đó Diệp Thanh lại tăng tốc độ, nên lại đẩy Quý Cổ U lùi lại phía sau.
Thời gian trôi qua, khoảng cách vẫn càng ngày càng xa nhau, một người, hai người... bốn năm người...
Con cháu nhà họ Quý không biết nói gì, ai nấy vẻ mặt đều đăm chiêu, chỉ cảm tháy mặt mày nóng ran lên.
So với những người ủng hộ Diệp Thanh và bệnh viện Ngô Đồng, ai nấy đều tỏ ra vui như tết vậy, đặc biệt là những thành viên của đội Ngô Đồng vừa nãy bị anh em nhà họ Quý xỉ nhục, bây giờ thấy cũng dãnh diện lắm rồi.
Cô y tá xinh đẹp cười nói:
- Nhìn Diệp Thanh thế này đẹp trai quá đi, không biết đẹp trai hơn chủ nhiệm Hà bao nhiêu lần nữa.
Nếu không phải ngồi bên Diệp Thanh đã có hai người đẹp kia, cô y tá này cũng sẽ xông lên, làm trợ thủ của Diệp Thanh thôi.
Chuyên gia phụ sản Tương Xuân Yến càng tỏ ra thán phục nói:
- Đúng là ánh hùng xuất thiếu niên! Sau này giới y học nằm trong tay những người trẻ tuổi này.
An Tiếu Trúc tức giận bĩu môi, khinh thường nói:
- Hừ, cậu cứ bát nạt tôi như thế đi, tôi sẽ không thèm ủng hộ cậu, cho dù cậu thắng tôi cũng chẳng thèm ủng hộ, đúng là đồ vô lại!
...
- Ye! Ye! Cuối cùng cũng thắng lợi rồi! Cuối cùng chúng ta cũng giành chiến thắng rồi!
Lúc Diệp Thanh chẩn bệnh cho bệnh nhân cuối cùng, như chút được gánh nặng, Lý Tiểu Miêu nhảy cẫng lên, vỗ vào vai cậu rồi lại ôm chầm lấy Mã Tiểu Linh, cười lớn.
Đúng lúc này, nén hương này chỉ còn lại cỡ một đốt ngón tay, khuôn mặt lạnh lùng của Quý Cổ U liền biến đổi, thở dài một hơi, vẻ buồn chán đứng dậy, chắp tay cúi đầu với những bệnh nhân xếp hàng ở đó, rồi quay người rời đi.
- Anh hai!
Quý Cổ Phong đứng sau lưng kêu lên, Quý Cổ U cũng không thèm quay đầu lại, rất nhanh, liền biến mất sau khu rừng.
- Tên họ Diệp kia, được lắm, hãy đợi đấy.
Quý Cổ Phong trừng mắt nhìn Diệp Thanh rồi vội đuổi theo anh hai hắn.
Với tình cảnh này, những người anh em nhà họ Quý cũng chẳng còn mặt mũi nào ở đây nữa, vội vội vàng vàng lui về, chỉ còn lại hai tên ở lại kêu gào.
- Mày có gì ghê gớm chứ, anh hai tao hôm nay phát huy hơn kém thôi, may mắn mày mới thắng được. Hừ hừ, nếu dám đến Quý Gia Lĩnh, không cần lão tổ tông ra tay, chỉ cần anh cả tao, là có thể hạ gục mày rồi.
- Trong rừng không có hổ, thì khỉ được quyền uy phong thôi. Lão tổ tông mà ra taym quỷ thần đều phải sợ. Tên họ Diệp kia, mày dám thi thố y thuật với lão tổ tông của chúng tao không?
Hai gã này tuổi tác xấp xỉ nhau, tướng mạo cũng rất giống nhau, ngay cả lời nói cũng na ná nhau, đây chắc là một cặp song sinh rồi.
- Thôi, đừng nói nữa, mau về nhà đi, Quý gia mất mặt như thế còn chưa đủ sao?
Một người mặt