Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 109: Bị ném trứng gà
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Chàng trai trẻ đó cũng không tồi đâu, y thuật vượt qua cả U Nhi và Phong Nhi, ta rất muốn gặp cậu ấy.
Lão thần y Quý Chi Xương vuốt râu mỉm cười nói, dường như những nỗi bực tức trước kia giơ đã tan biến hết.
Quý Cổ Thanh kinh ngạc, vẻ mặt biến sắc.
Lão thần y cười nói:
- Tôi đã già cả như thế này rồi, sao có thể vì chuyện cỏn con đó mà tức giận chứ. Là một thầy thuốc, cái quan trọng nhất chính là y đức, y đức cũng chính là một đức hạnh, tu hành, tâm trạng được thảnh thơi với quan trọng, nhất là lúc chữa bệnh cứu người, cho dù tình huống có nguy hiểm đến cỡ nào, cũng phải tỏ ra kiên định, như vậy y thuật mới phát huy hết được, có lợi cho bệnh nhân. U Nhi và Phong Nhi quá bồng bột, ta không thể không giáo huấn cho bọn chúng.
Quý Cổ Thanh giật mình, cân nhắc một lát rồi lại hỏi:
- Cha, lẽ nào lần này cha muốn đích thân ra tay, để dạy một bài học cho kẻ hậu sinh đó sao?
- Ha ha, cái thàng tiểu tử này, nói chuyện lúc nào cũng thích nịnh hót người khác thế nhỉ.
Quý Chi Xương cười mắng, rồi lại nhìn những vần mây đang bay trên bầu trời, bỗng nhiên nói:
- Gần đây cha đang chú tâm nghiên cứu y thuật cổ, có những cái cần phải tĩnh tâm suy nghĩ, cũng may có cơ hội này, giao lưu với những cao thủ bên ngoài, có lẽ sẽ sáng tỏ nhiều thứ đó.
Lờn này vừa nói ra, trong mắt Quý Cổ Thanh liền hiện ra vẻ mừng vui nói:
- Bao nhiêu năm không thấy cha ra tay rồi, không biết y thuật của cha đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Thật là khiến người khác mong đợi.
...
Trong tầng thứ nhất Bạch Thủ Cảnh của Bạch Ngọc bảo tháp.
Diệp Thanh đứng trước mặt “ thái dương nhãn”, tra xem giá trị Y Linh của mình, nhìn thấy kết quả không khỏi ha ha cười lớn.
- Oa ha ha, không ngờ chữa bệnh ở vùng núi này, không ngờ giá trị Y Linh tăng lên sáu bảy trăm điểm, xem ra sắp đạt đến ngưỡng cửa của tầng thứ hai rồi.
Cũng không thể trách Diệp Thanh vui mừng như thế được, hồi trước lúc làm bác sĩ thực tập, giá trị Y Linh tăng rất chậm, giống như ốc sên vậy, làm sao so bì được với bây giờ. Hơn nữa sau khi đạt tới ngưỡng của tầng thứ hai, có đủ tư cách đổi những vật dụng vô cùng hữu ích nữa rồi, lại còn có nội công tâm pháp, cơ nhân dược thủy, cứ nghĩ đến đó là sướng hết cả người lên rồi.
Nhưng, hiện tại giá trị Y Linh lên cao rồi, nhưng để được đến ngưỡng của tầng thứ hai nên Diệp Thanh không dám tiêu hoang, bởi vì, ngoài những tài liệu y học cậu bắt buộc phải đổi để trau dồi kiến thức ra, tạm thời chưa tính đến việc đổi bất cứ vật dụng gì.
Tục ngữ nói rất hay, thực tiễn xuất chân tri. Diệp Thanh vừa học vừa tổng kết những kiên nghiệm mấy ngày hôm nay, lập tức cảm thấy y thuật của mình đang tiến thêm một bước lớn nữa.
...
Ngày thứ mười hai, hai đội Ngô Đồng và Thanh Nang đều hợp lại thành một, đi tới thôn cuối cùng là Quý Gia Lĩnh để khám chữa bệnh miễn phí.
Quý Gia Lĩnh, nghe cái tên là biết nơi đây tập trung những người thuộc dòng họ Quý, người đứng đầu nơi đó hiện tại là lão thần y Quý Chi Xương, thêm vào đó là những con cháu cũng biết về y thuật, hơn nữa lần trước Diệp Thanh và bọn họ đã từng tỷ thí với nhau, đã đắc tội bọn họ, vốn dĩ, đa số thành viên trong đội đều không tán thành việc đến khám chữa bệnh miễn phí ở Quý Gia Lĩnh, để tránh xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng, với thân phận là đội trưởng Hà Phẩm Dật nhất quyết đến khám chữa bệnh miễn phí ở thôn đó, mọi người không còn cách nào khác, chỉ biết tuân lệnh mà đi thôi, dù gì hắn cũng là người phụ trách lần đi này, sau này trở về tổng kết trước mặt viện trưởng, hắn nói dăm ba câu tốt đẹp có phải là ha hơn không, nếu không làm hắn vừa lòng thì lúc đó lại bị nói xỏ.
Hơn nữa, người ta Hà Phẩm Dật cũng không hoàn toàn lấy công để trả thù tư, ít nhất biểu hiện là như thế, nhưng nói ra cũng rất có lý lẽ:
- Chúng đã đã tới đây rồi, thì cũng phải làm cho ra đầu ra đuôi, làm việc cho viên mãn vẫn tốt hơn, làm sao mà làm được gần hết rồi lại bỏ dở thế này được. Hơn nữa, chúng ta vẫn còn rất nhiều thuốc