Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 111: Ứng chiến
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Ồ, hóa ra nhà anh còn trồng cả độc dược sao?
An Tiếu Trúc cứ nghĩ mình nắm được thóp người khác, rồi reo lên.
Quý Cổ Phong sợ tới mức sầm mặt lại, tự nhiên thấy sợ hình ảnh của mình không tốt lắm trong thâm tâm nàng, vội giải thích:
- Không không không, đây không phải là độc dược, chỉ là một loại thuốc bình thường thôi, tuy có một chút gây ra huyễn ảo, không phải là độc dược gì đâu, hơn nữa cho dù là độc dược như thuốc phiện cũng có tác dụng trị ho đó chứ.
Dược liệu không phân biệt hiệu quả hay không hiệu quả, quan trọng là vận dụng nó thế nào thôi, nếu sử dụng đúng mục đích, loại quả mê huyễn này cũng có tác dụng kíc.h thích tinh thần cho những người bị bệnh trầm cảm. Đương nhiên, cũng không thể ăn quá nhiều, đặc biệt là người bình thường, nếu ăn quá nhiều, lúc đó tinh thần sẽ quá hưng phấn, không biết lúc đó sẽ làm trò gì nữa.
- Ố?
Ánh mắt An Tiếu Trúc lóe sáng lên, miệng cười rất tươi, trong đầu lại nghĩ nếu Diệp Thanh mà ăn quả này xong, cười nói lảm nhảm như thằng điên giữa đám đông, cứ nghĩ lúc đó hắn như vậy trong lòng cô không khỏi vui mừng, đúng là làm như vậy mới bõ tức.
- Hừ hừ, tên họ Diếp thối tha kia, ai bảo ngươi đắc tội với bản cô nương. Bản cô nương sẽ dùng loại quả mê huyễn này để trị ngươi.
An Tiếu Trúc bỗng đưa tay ra, rồi chỉ về phía xa xa sau lưng Quý Cổ Phong, kêu lên:
- Oa, anh em kìa, kia là con chim gì mà to thế?
- Ha ha, ở trốn rừng núi này chim chóc là rất nhiều, để tôi xem nào, ở đâu thế?
Quý Cổ Phong nghĩ vậy, thấy cái này đúng là sở trường của mình, ở trốn này, có loài chim nào mà anh ta không biết chứ.
An Tiếu Trúc vội chớp cơ hội này, với tay xuống hái hai quả mê huyễn, đút ngay vào túi quần.
- Ở đâu thế? Tôi chẳng thấy có con nào to cả.
Tên Quý Cổ Phong đúng là ngốc, còn nhòm ngó khắp nơi làm gì, có đâu mà tìm chứ.
- Nó bay đi mất rôi.
An Tiếu Trúc mỉm cười, rồi cũng chẳng thèm để ý gì tới hắn nữa, từ từ rời đi.
- Cô An, để tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho cô.
Quý Cổ Phong như con chó Nhật vội lao tới, rồi giới thiệu những loại thuốc quý hiếm trong vườn thuốc này, rồi gần đây có những phong cảnh nào đẹp, nhưng An Tiếu Trúc lại không hề để ý gì tới hắn cả.
Một lát sau, đã ra khỏi vườn thuốc, Quý Cổ Phong nghĩ tới lời huấn thị của ông nội mình, nên dừng khự lại, rất nuối tiếc nói:
- Cô An, tôi bị phạt phải tưới nước cho vườn thuốc, không có mệnh lệnh của ông nội tôi, tôi không dám tùy tiện rời khỏi đây...
Hắn vẫn chưa nói hết câu, An Tiếu Trúc tỏ rất rất khó chịu xua tay nói:
- Tôi không cần anh đi cùng đâu, anh ở lại đây tiếp tục tưới cho những cây thuốc của anh đi.
Sau đó, liền đi luôn.
- Cái tên này đúng là nhát gan, không ngờ chỉ vì mệnh lệnh của ông nội mình mà bỏ qua cơ hội làm hướng dẫn viên du lịch cho mình, hê hê, nếu hắn dám đi cùng mình có khi mình còn tạo cho hắn chút cơ hội ý chứ.
An Tiếu Trúc bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường, không biết vì sao, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của Diệp Thanh, lúc đầu gối mình bị thương, nhớ lúc hắn cầm chân mình, tự nhiên cô nàng thấy đỏ hết cả mặt.
...
Hậu viện Quý gia.
Nền được nát toàn bằng đá xanh rất rộng, người ra vào tấp nập, cuối cùng Diệp Thanh và đám người đã gặp mặt được Quý lão thần y.
- Vãn bối Diệp Thanh, xin có lời chào Quý lão tiền bối.
Diệp Thanh làm theo những tập tục của người dân nơi đây, chắp tay hành lễ, cũng coi như nhập gia tùy tục.
Cậu nhìn vị lão già này chỉ thấy râu tóc trắng xóa,