Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 112: Thiên hạ thần công
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Dạ được ạ!
- Diệp Thanh đồng ý, nói:
- - Vậy so tài ở ba hạng mục!
- Mang mộc nhân châm cứu đến đây!
Quý Cổ Thanh lập tức vẫy tay nói lớn.
- Mộc nhân châm cứu sao?
Từ trước đến giờ mình chỉ nghe nói đồng nhân châm cứu, chưa nghe đến mộc nhân châm cứu bao giờ.
Lập tức, có hai người mang một người được khắc bằng gỗ, hình dạng y như người thật, dùng vải bông bọc lại.
Lập tức Diệp Thanh thấy như mình bị mắc mưu vậy, thầm nói: hóa ra người ta đã có sự chuẩn bị trước, chỉ đợi mình xuất hiện là lấy ra thôi. Nhưng không sao cả, mình cũng đã từng luyện tập trên đồng nhân châm cứu suốt rồi, sợ gì cái mộc nhân này chứ.
Tượng người được bê ra, rồi bỏ ngay tấm vải che ra, hiện ra một pho tượng như hình người thật vậy, rất sống động, nhìn vẻ cũng cũ cũ, không biết đã được làm từ bao nhiêu năm rồi.
Cha của Mã Tiểu Linh bình thường rất thích sưm tầm đồ cổ, tuy không phải những đồ quá đắt tiền, nhưng mưa dầm thấm lâu, gì gì cũng có biết đôi chút, lúc đó lông mày liền nhíu lên, tán thán:
- Oa, đồ cổ quá!
Những người nhà họ Quý lập tức thấy vẻ đắc ý, những người dân cũng bắt đầu dị nghị.
- Chậc chậc, đây chính là di vật thần y của Quý Gia Lĩnh chúng ta, dường như đã lưu truyền được mấy ngàn năm rồi.
- Choáng, anh cũng đừng khoa trương quá vậy chứ, gì mà mấy ngàn ăm thế, tổ tiên chúng ra định cư ở nơi này mới có bảy tám đời, chắc cũng chỉ ba trăm năm thôi1
- Hài, nói với anh cũng không hiểu đâu, dù sao anh cũng cần phải biết rằng, cái đồ cổ này rất giá trị là được.
- Cái này đâu cần anh phải nói chứ.
- Cha, cái đồ cổ này rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền vậy?
- Con trai, ta nói với con thế này nhé, mộc nhân châm cứu này, chính là bảo bối của y học, nếu đem đi bán, chắc chắn sẽ bán được bảy tám trăm ngàn tệ, những vật bảo bối của Quý gia đều khóa trong rương gỗ, trong đó còn để thuốc trừ mọt, thuốc chống ẩm mốc nữa, bình thường không để người ngoài thấy đâu, nhưng hôm nay vì lần so tài này mà phải lấy ra đấy.
...
Diệp Thanh tiến lên phía trước, dùng tay vuốt vuốt một chút, cảm thấy bề mặt rất ấm áp và mềm mại, bên trên dường như được bôi một lớp sơm, giống như ngọc được đeo lâu ngày sáng bóng vậy, ngoài ra trên đó còn có rất nhiều những hoa vawo hình mặt quỷ nữa.
Diệp Thanh cảm thán:
- Tôi chỉ nghe nói đồng nhân châm cứu, không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy một nhân châm cứu quý báu thế này, chắc hẳn mộc nhân châm cứu còn quý hiếm hơn cả đồng nhân châm cứu nhỉ?
- Đúng vậy!
Một người con cháu Quý gia ngẩng đầu vẻ rất đắc y nói:
- Đây hoàn toàn là thủ công khắc ra, lại được khắc từ một loại gỗ quý nguyên khối, không hề có sự chắp vá nào cả, nói về giá trị gỗ đã là vô giá rồi đừng nói gì đến giá trị về mặt nghệ thuật và y học.
Diệp Thanh quan sát một lúc, ngạc nhiên nói:
- Tôi nghe nói, đồng nhân châm cứu được bơm thủy ngân vào bên trong, nếu xác định huyệt chính xác, thì từ huyệt đạo đó sẽ chảy ra ít thủy ngân, nếu xác định huyệt sai, thì sẽ không có nước thủy ngân tiết ra. Nhưng mộc nhân này, bên trên không hề có những lỗ nhỏ nào, vậy chúng ta thi thế nào đây? Dùng châm châm vào mộc nhân sao? Nhỡ làm hỏng thì tôi không đền đươc đâu.
Nghe thấy vậy, Quý Cổ Thanh ha ha cười lớn nói:
- Huyệt đạo thì có rồi, do cây gỗ này bản thân nó đã có rất nhiều dầu, thời gian lâu quá, nên những huyệt đạo trên thân đã bị dầu bưng bít lại rồi, do cậu không nhỉ kỹ đó thôi. Mộc nhân châm cứu không khác gì với đồng nhân châm cứu cả, nhưng không dùng sáp ong để bôi vào.
Diệp Thanh giật mình, thầm nghĩ: thảo nào mình tìm lâu như vậy mà không thể có lỗ huyệt nào, quả nhiên là đồ quý.
- Chúng ta bắt đâì đi! chàng trai mời cậu lên trước.
Quý Chi Xương vuốt râu ha ha cười nói.
Diệp Thanh khiêm tốn nói:
- Chúng ta thi thế nào ạ?
Quý Chi Xương cười nhưng không nói gì, dường như tùy cậu lựa chọn thi thế nào, lão đều đáp ứng hết thì phải.
Quý Cổ Thanh khẽ nhắn nhở:
- Ông nội tôi tinh thông Thái Tố Tiểu Tiên châm cứu, năm mười tám tuổi đã nổi danh trong