Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 113: Không có gì là khó khăn cả
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Ông nội!
Quý Cổ Thanh vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi vào tai mình nữa, hắn không ngờ ông nội mình tinh thông như vậy mà cũng chịu thua thằng nhãi này sao.
- Thái gia gia, kỹ thuật hắn vừa tiến hành không phải là châm cứu, mà là thi châm nhanh thôi, căn bản không thể chuẩn xác được. Châm nhanh như vậy thì có thể chữa khỏi bệnh được không đây?
Con trai thứ hai của Quý Cổ Thanh là Quý Địch Phong tỏ ra không phục, nhảy ra hét lớn.
- Đúng đó, thái gia gia, chúng ta thi thì nên dùng y thuật thực sự để cứu sống trị thương, tên tiểu tử này khua tay múa chân như vậy thì tính gì chứ? Thái gia gia hoàn toàn không nhất thiết phải nhận thua như vậy.
Một người cháu của Quý Cổ Thanh cũng đứng ra nói, thần sắc có vẻ rất mất bình tĩnh.
- Đúng đó, thái gia gia, không đáng giành chiến thắng.
Lại một đứa cháu của lão vẻ mặt khinh miệt nhìn Diệp Thanh, hận là không thể cho hắn một trận cho bõ tức.
Diệp Thanh thu châm đứng im, ha ha cười nói:
- Trận này coi như hòa, được không vậy?
Cậu biết, nếu thực sự dùng châm cứu chữa bệnh thì kinh nghiệm của cậu không thể bì được với Quý Chi Xương.
Những đứa con cháu của Quý gia thì mừng ra mặt, vội kêu lên:
- Đây là lời mi nói đó nhé, hòa thì hòa.
- Mẹ kiếp, hòa là đã may cho mi lắm rồi đó, không ngờ lại để hắn hòa ván này.
- Nếu tin này mà truyền đi, thì tên tuổi của tên tiểu tử này sẽ vang xa lắm đây.
- Chẳng phải thế sao, đúng là chó ngáp phải ruồi.
...
Những người của Quý gia vẫn đang bàn tán sôi nổi, Quý Chi Xương liền xua tay, nghiêm nghị nói:
- Ta nói là thua thì là thua, lẽ nào ta không thể thua trông lần tỉ thí cỏn con này sao?
Đã thua là phải nhận thua, hơn nữa lại còn thua trên chính sở trường của mình nữa chứ, Diệp Thanh không khỏi tận đáy lòng thán phục vị lão gia này.
- Ông nội, cái này không đám mà...
- Đúng đó, thái gia gia, tên tiểu tử đó đã nói là hòa rồi mà...
- Được rồi, không cần nói nữa, lão đã sống gần trăm năm nay, đã nói là nhất ngôn cửu đỉnh.
Quý Chi Xương không nghe những lời khuyên giải của Quý Cổ Thanh và đám con cháu, quay đầu cười nói với Diệp Thanh:
- Kỹ thuật châm cứu của cậu rất thành thục, xác định huyệt rất chuẩn xác, chắc cũng phải khổ luyện nhiều lắm, y thuật đúng là bỏ xa hai đứa cháu lần trước đòi thi thố với cậu nhiều.
Diệp Thanh khiêm tốn xua tay cười nói:
- Quý lão quá khen rồi, nếu luận về châm cứu chữa bệnh, thì vãn bốn chưa chắc đã thắng nổi lão tiền bối đâu.
Quý Chi Xương nói:
- Thắng là thắng, không biết hạng mục xoa bóp thì cậu định thi thế nào?
- Vẫn nghe theo sự sắp đặt của tôi chứ?
Diệp Thanh hỏi.
- Đương nhiên, lão phu đã nói ra những lời nào là không bao giờ thu lại.
Quý Chi Xương vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, mặc dù đã thua một ván những vẫn rất tự tin.
Diệp Thanh nhìn quanh một hồi, liền nói:
- Chúng ta tùy ý chọn ra một người bệnh ở đây, dùng phương pháp xoa bóp để chữa trị bệnh, Quý lão thấy thế nào.
Quý Chi Xương nói:
- Được!
Lão cũng cảm thấy thán phục khí phách của chàng trai này, dù gì đây cũng là địa bạn của mình, những người đứng xem, phần lớn đều là con cháu dòng họ mình, hắn dám dùng cách này để thi, cũng được gọi là quanh minh lỗi lạc đó. Nhưng bản thân mình cũng không thể lừa gạt được.
Quý Địch Phong phản đối nói:
- Thái gia gia, người bệnh có người bệnh nặng có người bệnh nhẹ, có người mãn tính có người cấp tính, làm sao mà phân thắng bại được chứ?
Hắn sợ lần nữa Diệp Thanh gặp may, giở âm mưu quỷ kế, nếu mà lại thua lần nữa, thì Quý gia còn mặt mũi gì nữa.
Quý Chi Xương và Diệp Thanh cùng nói:
- Mọi người tự phán đoán là được.
Nói xong, hai người nhìn nhau cười, Quý Địch Phong xấu hổ lui ra.
- Xin hỏi ở đây có ai không được khỏe không