“Không cần phải làm quá như vậy đâu. Tôi ăn.”
Yên Lương Thần biết trứng không thể chọi với đá.
Sắc mặt Hạ Viễn Hàng giãn ra một chút, múc một bát canh khác đưa vào tay cô.
Yên Lương Thần run rẩy đón lấy, run rẩy cầm thìa, kìm nén cơn buồn nôn, đưa thìa canh vào miệng.
Hạ Viễn Hàng để ý thấy sắc mặt của cô trắng bệch, như không còn một giọt máu, cũng không còn bộ dạng tràn đầy sức sống như trong ký ức.
“Ọe …”
Yên Lương Thần bịt chặt miệng, không để cho nước canh bị phun ra ngoài.
Đột nhiên, cô vứt chiếc thìa trong tay đi, ngẩng đầu lên trời, trực tiếp đổ thẳng bát canh vào miệng, uống ừng ực.
Đôi tay Hạ Viễn Hàng nắm chặt thành nắm đấm, trên trán đầy những gân xanh.
Uống xong bát canh, Yên Lương Thần vẫn giữ tư thế ngẩng đầu, bởi vì cô sợ một khi cúi đầu xuống sẽ nôn tất cả mọi thứ ra. Cuối cùng cô không hề nôn nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
Hạ Viễn Hàng thấy vậy đôi tay càng nắm chặt, cảm xúc gần như bùng nổ.
Yên Lương Thần chầm chậm cúi đầu, đưa bát đến trước mặt hắn.
“Nhìn đi, tôi ăn hết rồi, tôi sẽ ăn một ngày bốn, năm bữa cho đến khi anh vừa lòng mới thôi. Hạ tổng, anh thấy được chưa?”
Cô cười ngây dại, nói năng điên cuồng.
Một giây sau, “ọe” một tiếng, tất cả mọi thứ đều bị nôn ra ngoài.
Sắc mặt Hạ Viễn Hàng trở nên vô cùng khó coi.
Yên Lương Thần không hề bận tâm đến bộ dạng thảm thương của mình, ngược lại cô bật cười ha ha, biểu cảm điên cuồng.
“Đừng cười nữa! Yên Lương Thần, tôi không cho phép cô cười nữa!”
Cuối cùng Hạ Viễn Hàng cũng không nhịn được mà đưa tay ra, ôm lấy cơ thể tiều tụy của cô vào lòng. Hắn dùng tất cả sức lực của mình để ôm lấy cô, không hề bận tâm đồ bẩn trên người cô đang dây vào người mình.
Không lâu trước, dường như cơ thể cô còn có chút da thịt mềm mại, sao bây giờ thân thể ở trong vòng tay của hắn lại trở thành bộ xương di động như vậy?
“Ha ha ha…” Yên Lương Thần vẫn đang cười điên dại, cười như chưa bao giờ được cười.
“Đừng cười nữa!”
Nhưng dù hắn có gầm thét, thậm chí còn đưa tay bịt miệng cô thì cô vẫn cười không ngừng nghỉ, dường như đã điên một cách triệt để.
Sau ngày hôm đó, Yên Lương Thần lại khôi phục trạng thái ăn uống bình thường. Có điều, có ăn nhiều hơn nữa thì sắc mặt của cô vẫn trắng bệch, đôi mắt càng thêm trống rỗng, không có chút sắc màu.
Mỗi lần nhìn thấy, Hạ Viễn Hàng đều nổi trận lôi đình, nhưng lại không làm gì được cô.
Mãi đến khi bác sỹ “nhắc
nhở” một lần nữa, cơ thể Nhan Lạc Tuyết không thể chờ thêm, cần phải nhanh chóng làm phẫu thuật cấy ghép tủy sống.
…
Đây không phải lần đầu tiên Yên Lương Thần nằm trên bàn phẫu thuật, dang rộng chân, giống như cá nằm trên thớt.
Điều khác nhau ở đây là, lần trước cô ấp ủ hy vọng mà đến đây, dù đau đớn đến mấy thì cô cũng cam lòng.
Nhưng hôm nay … “Cô chắc chắn không muốn tiêm thuốc tê ư? Thực ra giá tiền tiêm thuốc và không tiêm cũng không khác nhau là mấy. Cô suy nghĩ thêm đi?”
“Không cần đâu, không cần tiêm thuốc, làm càng đau càng tốt!”
Cô muốn mãi mãi ghi nhớ nỗi đau dày xéo tâm can này, đây là thứ Hạ Viễn Hàng ban cho cô, cũng là thứ cô nợ đứa con!
Bác sỹ khuyên mấy lần, thấy cô vẫn cố chấp như cũ, cũng không nói gì nữa.
Có lẽ do cảm thấy trạng thái của cô không được đúng cho lắm, bác sỹ lại hỏi thêm một câu: “Người nhà có đến không? Sau khi làm xong phẫu thuật cô sẽ rất yếu, tốt nhất nên có người nhà chăm sóc.”
“Anh ta vẫn luôn ở trong bệnh viện.”
Bác sĩ cũng không nói thêm gì nữa.
Nghe thấy tiếng máy móc va chạm vào nhau, cơ thể Yên Lương Thần không ngừng run rẩy, tay nắm chắc chỗ vịn, mở to mắt nhìn lên trần nhà.
“Dang rộng chân ra thêm chút nữa.”
Yên Lương Thần dang chân ra lớn nhất có thể, cô không còn cảm thấy xấu hổ như trước nữa, chỉ cảm thấy đau đến tê dại.
Máy móc lạnh lẽo thăm dò vào sâu bên trong từ nơi riêng tư nhất, sau đó là cảm giác đau đớn như xé ruột xé gan.
Yên Lương Thần căn môi, bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, từng giọt mồ hôi trên chán lăn dài, nhưng cô không hề kêu lên lấy một tiếng.
Cùng với sự chuyển động không ngừng của máy móc, sự đau đớn kịch liệt, cô cảm nhận được thứ quan trong nhất trong cơ thể mình đang được lấy ra.
Cô nhắm chặt mắt, lúc đau đến mức gần như hôn mê, trong đầu chỉ có một ý nghĩ!
Hạ Viễn Hàng! Tôi hận anh!