Sau khi phẫu thuật kết thúc, Yên Lương Thần ngồi ngây người trên giường suốt nửa tiếng đồng hồ.
Người phụ nữ ở giường bên cũng làm phẫu thuật không có thuốc tê, lúc này đang rên rỉ, thậm chí còn gọi điện thoại khóc nức nở với bạn trai của cô ta.
Yên Lương Thần mím chặt môi, từ đầu đến cuối đều không kêu lên một tiếng. So với trái tim của cô, nỗi đau này có đáng gì chứ?
Cố gắng lấy lại sức lực, Yên Lương Thần đứng dậy khỏi giường, thay lại đồ của mình, chậm rãi kéo cửa.
Bên ngoài ồn ào, đầy tiếng nói.
Đi thêm một lúc nữa sẽ đến khoa sản phụ, cho nên suốt dọc đường đi, Yên Lương Thần gặp rất nhiều thai phụ.
Cô nhìn chăm chú, dường như cơ thể lại bắt đầu dâng lên nỗi đau tan nát trái tim, phía dưới không ngừng chảy máu.
Yên Lương Thần chầm chậm đi qua, đi thẳng đến phòng bệnh của Nhan Lạc Tuyết.
Lúc đẩy cửa phòng ra, cô bị cảnh tượng trước mắt dọa cho phát kiếp.
“Nhan Lạc Tuyết, cô đang làm gì vậy?”
Người trên cửa sổ bị giọng nói của cô làm cho giật mình, cơ thể lập tức run rẩy, Yên Lương Thần lao đến nhưng chỉ kịp tóm lấy cánh tay của Nhan Lạc Tuyết, cơ thể cô ta đang treo lơ lửng bên ngoài.
“Cô buông tay đi! Tôi không muốn cơ thể tàn tạ này hại mình, hại người nữa.”
Nhan Lạc Tuyết dốc hết sức lực hét lên: “Tôi vừa nghe bác sỹ nói cô mang thai rồi! Hãy sinh đứa bé ra, hãy sống nốt quãng đời còn lại bên anh ấy!”
Nói rồi, cơ thể lơ lửng giữa không trung của cô ta giãy giụa kịch liệt.
“Không phải, tôi…”
Yên Lương Thần mới làm xong phẫu thuật, cơ thể vốn rất yếu. Có thể giữ được người đã là tốt lắm rồi, nhưng Nhan Lạc Tuyết lại giãy giụa, đến cùng thì cô cũng không thể giữ tiếp.
“Đừng mà!”
Một tiếng “bụp” truyền lên từ dưới mặt đất, tiếng kêu vừa lớn vừa vô cùng khó chịu, sau đó là vô số tiếng kêu kinh hoàng mất kiểm soát vang lên.
Yên Lương Thần bò lên cửa sổ, ngây ngốc nhìn cơ thể Nhan Lạc Tuyết đang đầm mình trong vũng máu, máu tươi lan ra khắp nơi, khiến người nhìn khiếp sợ.
Cô như bị hút hết khí lực, như bị hút mất linh hồn. Cô cứ bò trên cửa sổ như vậy, rất lâu sau vẫn không hề động đậy,
đến mắt cũng không thèm chớp.
Sau một hồi hỗn loạn, cô lao như bay ra khỏi phòng bệnh. Vừa chạy đến hành lang, liền nghe thấy tiếng quát như mãnh thú.
“Yên Lương Thần, người đàn bà độc ác này! Cô không muốn cứu cô ấy thì thôi đi, tại sao cô lại hại chết cô ấy? Đồ hung thủ giết người!”
Hạ Viễn Hàng nổi trận lôi đình, trong mắt tràn đầy bi thương, lao đến bóp cổ Yên Lương Thần như một con dã thú đang định ăn thịt người, hung hăng lắc mạnh người cô.
“Yên Lương Thần, tôi muốn cô đền mạng cho Lạc Tuyết!”
Hắn ôm lấy Yên Lương Thần, định đẩy cô ra ngoài cửa sổ, may mà bác sỹ và y tá kịp lao tới ngăn hắn lại.
“Anh thực sự cho rằng tôi đã đẩy cô ấy ư? Trong lòng anh, tôi độc ác thế ư?”
“Sự thật bày ra trước mắt, cô còn có gì để mà giả biện nữa? Yên Lương Thần, tôi không ngờ cô lại độc ác đến vậy! Tại sao người chết lại là Lạc Tuyết mà không phải loại tiện nhân như cô!”
Đoàng…
Yên Lương Thần bỗng cảm thấy thế giới như đang sụp đổ, chỉ còn lại một mảnh hoang tàn. Cô mất đi con, Hạ Viễn Hàng lại hận cô đến tận xương tủy, không hiểu cô còn sống trên đời này làm gì nữa.
Cô đau lòng nhìn hắn, nước mắt tuôn rơi như mưa.
“Anh muốn tôi chết đến vậy ư?”
Sắc mặt Hạ Viễn Hàng hung hãn, phớt lờ sự đau thương trong mắt cô: “Không sai!”
Yên Lương Thần không ngừng gật đầu, lùi dần về phía sau mãi đến khi đụng vào thành cửa sổ.
“Tôi biết rồi. Hôm nay tôi đã hiểu hết rồi… Hạ Viễn Hàng, tôi sẽ cho anh được như ý muốn!”
Yên Lương Thần không hề do dự, quay người lại, lao thẳng ra bên ngoài.
Hạ Viễn Hàng phản ứng lại, lao đến như điên, nhưng bàn tay không tóm được gì cả.
“Yên Lương Thần …”