Sinh nhật.
Căn phòng mà Lý Tùng Nhất đang ở là phòng đơn do ban tổ chức lễ hội văn hoá sắp xếp cho đoàn kịch, không mấy sang trọng nhưng chắc chắn chưa đến nỗi đơn sơ.
Một chiếc giường to rộng hai mét.
"Anh tắm đi." Lý Tùng Nhất kéo vali của Trần Đại Xuyên vào phòng, đoạn bật điều hoà.
Cậu đưa mắt nhìn quanh, cũng may mọi thứ vẫn còn ngăn nắp.
"Em đi trước đi." Trần Đại Xuyên nói.
"Tôi thấy em đi lại trên sân khấu nhiều lắm.
Nhà hát còn nóng nữa, chắc đổ mồ hôi rồi."
"Anh đi trước đi." Lý Tùng Nhất nhường.
"Anh lái xe lâu, đường dài dễ mệt."
"Không sao, tầm mấy giờ thôi.
Ngồi trên xe suốt, có gì đâu mà mệt."
"Anh từ xa tới đây, dù sao cũng là khách."
Trần Đại Xuyên nhủ bụng, nếu cứ nhún nhường thế này thì có khi đêm nay khỏi ai tắm rửa.
Thế nên, anh quyết định tắm trước.
Khi cả hai vệ sinh cá nhân xong cũng đã gần mười hai giờ.
Lý Tùng Nhất tìm chăn bông dự phòng trong tủ quần áo cho Trần Đại Xuyên, còn ân cần trải ra giúp anh: "Thái tử điện hạ, tới giờ ngủ rồi."
Hai người nằm cạnh nhau trên chiếc giường rộng hai mét, trải nghiệm này quả tình khá mới mẻ đối với họ.
Lý Tùng Nhất nghiêng đầu nhìn Trần Đại Xuyên, cười: "Anh mặc đồ ngủ trông đẹp phết."
"Vậy à?" Trần Đại Xuyên cúi nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, áo ngủ cài nút bằng vải cotton màu xanh đậm và chiếc quần dài tới mắt cá chân.
Anh luôn cảm thấy thoải mái khi mặc chúng, chưa bao giờ để ý có đẹp hay không.
"Ừm, giờ nhìn trẻ." Lý Tùng Nhất nói.
Phong cách ăn vận của Trần Đại Xuyên luôn rất nghiêm túc.
Có lẽ vì kiếp trước là Thái tử và kiếp này là chủ tịch, nên anh luôn phải chú ý đến bề ngoài chỉn chu tươm tất.
Dẫu tây trang hay trang phục hàng ngày thì vẫn thẳng thớm sạch sẽ.
Mái tóc chải ngược quanh năm, từng sợi vào nếp ngoan ngoãn, để lộ hàng mày và vầng trán đầy đặn.
Dường như ở trên đầu anh, ngay cả một sợi tóc cũng không có gan tạo phản.
Sự khắt khe này đã ăn sâu vào xương tuỷ và trở thành bản năng.
Dẫu cả khi sống trong biệt thự với Lý Tùng Nhất, anh cũng không bao giờ bày ra dáng vẻ luộm thuộm.
Thông thường anh chỉ quay về phòng ngủ tắm rửa khi chuẩn bị lên giường, sau khi đã thay áo ngủ thì chẳng hề bước ra khỏi phòng.
Thành thử Lý Tùng Nhất đã vinh hạnh được trông thấy khía cạnh tương đối bình thường của Trần Đại Xuyên vào hôm nay.
Áo ngủ rộng rãi, mái tóc xoã tung vừa mới sấy khô.
Dẫu Trần Đại Xuyên đã chải tóc thành mái ba – bảy, song cuối cùng chúng vẫn phe phẩy theo động tác của anh.
Đôi khi vài sợi con con che mất phần đuôi mày kiếm, khiến anh thoạt trông trẻ trung hơn nhiều.
"Giờ nhìn trẻ?" Trần Đại Xuyên nhíu mày, dĩ nhiên cho rằng lời khen này không bùi tai lắm, đặc biệt là từ "giờ" ngay đầu.
"Ý của em là mọi khi tôi rất già?"
"Chứ sao nữa." Lý Tùng Nhất nói thẳng nói thật.
"Đàn ông ba chục tuổi phải chịu già thôi, sao so với thanh niên hai mươi mấy tuổi như tôi được?"
Đàn ông già Trần Đại Xuyên còn chưa phản ứng quá khích, thanh niên trẻ Lý Tùng Nhất chẳng biết ăn trúng cái gì mà ban nãy còn tự mãn, giờ lại than ngắn thở dài.
Trần Đại Xuyên nhướng mi: "Tôi chưa bắt đầu mắng, sao em thở dài trước rồi?"
Lý Tùng Nhất giận: "Anh xem lại mình đi.
Chết muộn hơn tôi chục năm, nhưng sinh ra sớm hơn tôi bảy năm.
Tính tới tính lui, anh sống lâu hơn tôi gần hai chục năm lận."
Trần Đại Xuyên cười khẽ, nghiêng đầu nhìn cậu: "Lòng nói bất công nữa à?"
Lý Tùng Nhất lại ôm ngực: "Bất công, bất công cực kỳ!"
"Không thể trách tôi." Đôi mắt Trần Đại Xuyên thoáng trống rỗng.
"Nhưng tôi nghĩ mọi chuyện đều có số.
Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ được bồi thường."
"Nhưng tôi muốn bồi thường bây giờ."
Trần Đại Xuyên nhìn cậu: "Bồi thường gì?"
Lý Tùng Nhất trở mình, nhìn thẳng vào Trần Đại Xuyên: "Nếu anh đồng ý cho tôi làm một chuyện, biết đâu lòng tôi nói công bằng?"
Tim Trần Đại Xuyên hẫng mất một nhịp, "Em định làm gì?"
Lý Tùng Nhất cười ranh: "Anh cứ nằm im một chỗ.
Miễn là anh đảm bảo dù tôi làm gì tiếp theo, cũng không phản kháng hay nhúc nhích là được."
Đối diện với ánh mắt cong cong của Lý Tùng Nhất, Trần Đại Xuyên cảm tưởng trái tim già nua của mình đang dần thắt lại: "Em có chắc là hiểu rõ mình sắp làm gì không?"
Lý Tùng Nhất gật đầu chắc chắn.
Dưới ánh mắt mong đợi của ai kia, đường quai hàm căng chặt của Trần Đại Xuyên rốt cuộc thả lỏng.
Anh chậm rãi gật đầu.
Lý Tùng Nhất lao về phía Trần Đại Xuyên, vò tóc anh trong sự thích thú khó tả.
Mái đầu ba – bảy lúc nào, giờ đã thành cái đầu xù xù ngộ nghĩnh.
Trần Đại Xuyên sững sờ, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
"Ha ha ha!" Lý Tùng Nhất nhìn kiệt tác của mình mà gật gà gật gù.
Cậu ôm bụng cười khoái trá.
"Tôi ngứa mắt từ hồi anh chải đầu trước gương rồi, lúc đó đã muốn vò đầu anh.
Anh cũng lạ ghê, sắp ngủ tới nơi mà còn chải chuốt nữa.
Sớm muộn gì cũng rối nùi thôi."
Trần Đại Xuyên hít sâu thở ra, suýt nữa nhảy dựng lên đánh Lý Tùng Nhất một trận.
Thôi, bỏ bỏ bỏ.
Dẫu sao anh cũng là đàn ông ba mươi tuổi, không nên nổi đoá với thanh niên mới hai mươi mấy tuổi.
"Anh có giận không?" Lý Tùng Nhất ngờ ngợ.
"Không." Trần Đại Xuyên bật ra một chữ.
Lý Tùng Nhất chẳng tin: "Tôi nghe nói có nhiều người rất ghét người khác sờ vào tóc mình.
Lần sau tôi không dám giỡn với anh vậy nữa."
Trần Đại Xuyên hết sức mệt mỏi, hoàn toàn chẳng muốn thảo luận với Lý Tùng Nhất về vấn đề tóc tai.
Anh chọn bừa một trong những vấn đề cần nói hôm nay cốt dời sự chú ý của cậu: "Vụ Mạnh Trạch, tôi nói chuyện với bố nó rồi.
Ông ấy đồng ý trông chừng Mạnh Trạch, không cho nó làm ra chuyện điên rồ gì nữa."
"Bố ổng?" Lý Tùng Nhất nhướng mày.
Trần Đại Xuyên lấy lại chút tinh thần: "Mặc dù Mạnh Trạch đã ba mươi tuổi đầu, nhưng nó không có tiếng nói trong nhà.
Nó cũng không có tài sản cá nhân, toàn dựa vào gia cảnh của mình.
Đại khái chẳng khác gì con nít.
Người duy nhất có đủ tư cách nói chuyện với tôi là bố nó."
Lý Tùng Nhất hả giận, nhưng trong lòng hãy còn lấn cấn: "Sao tôi có cảm giác như hai đứa con nít cãi nhau ỏm tỏi, một trong hai chửi không lại bèn méc người lớn.
Rồi người lớn đó đi mắng vốn gia đình bên kia?"
Trần Đại Xuyên nín thinh, mãi hồi sau mới cất tiếng: "Tôi mừng lắm, rốt cuộc em đã nhận thức rõ vị trí của mình."
"Anh mà thốt câu nào ra nữa, lòng tôi lại nói bất công cho xem." Lý Tùng Nhất nheo mắt.
Trần Đại Xuyên đành giơ tay đầu hàng.
"Còn nữa," Trần Đại Xuyên thận trọng lựa từng từ.
"Tôi đã gặp Hà Gia."
Lý Tùng Nhất không hiểu ý anh: "Cậu ấy sao?"
"Hà Gia nói với tôi, hôm đó hai người ở hội sở là do em dạy cậu ấy diễn xuất."
"Ừ, đúng." Lý Tùng Nhất ngẩng đầu, cắc cớ hỏi.
"Chứ anh nghĩ tôi làm gì?"
Trần Đại Xuyên: "..."
"Tôi hiểu lầm hai người." Trần Đại Xuyên thở dài.
"Xin lỗi em."
Lý Tùng Nhất học dáng vẻ của anh ban nãy: "Biết sai thì tốt, lần sau không được suy nghĩ bậy bạ nữa.
Nghe chưa?"
Trần Đại Xuyên