Mỗi năm Minh Anh tổ chức lễ hội trường đều sẽ gửi thư mời cho phụ huynh trong nhà, còn chuyện đến hay không thì tùy vào mỗi người.
Một số phụ huynh sẽ tới xem con mình biểu diễn, số khác lại tới để tạo quan hệ.
Nhà họ Chu không cần dùng cách này để móc nối quan hệ, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Lê tham gia lễ hội trường, hơn nữa còn diễn kịch, dù chỉ diễn một cái gương nhưng cả nhà đều muốn tới xem.
Lúc này thấy cậu dứng dậy, cha Chu không nhịn được nhỏ tiếng hỏi Chu Lộ Văn: "Không phải nói nó không có đất diễn gì hết sao?"
Chu Lộ Văn ít ra cũng đã xem được một chút kịch bản, biết tình hình phát triển này không giống với kịch bản soạn trước, nói: "Có lẽ là vừa mới được thêm vào ấy."
Tuy nói như vậy nhưng cậu ta cảm thấy có thể là hoàng hậu diễn bậy rồi.
Chu Lê vừa đi qua đi lại vừa nghĩ phải làm sao đây?
- Nên làm gì bây giờ?
Vấn đề này không chỉ Chu Lê và Chu Lộ Văn đang nghĩ mà người sau cánh gà cũng đang nghĩ tới.
Gương thần không giống với người bình thường, theo lý thuyết nếu biến thành người sẽ có một chút phép thuật.
Nếu đối đầu với công chúa Bạch Tuyết thì có thể xử đối phương dễ như bỡn, cái này tương đối hợp lý.
Nhưng thật sự làm thịt nàng rồi thì cả khúc sau cũng khỏi cần diễn luôn.
Cho nên cách tốt nhất là phải lôi thị vệ ra lại, kéo cốt truyện trở về.
Nhưng hiện giờ Chu Lê lại đưa lưng về phía cửa lên sân khấu, còn thị vệ thì đang đứng ở đó, thế nên hoặc là cậu quay lại nháy mắt ra hiệu với thị vệ, hoặc là phải có người trong cánh gà đẩy thị vệ đi ra.
Quý Thiếu Yến định đón Chu Lê xuống sân khấu, lúc này đang đợi trong cánh gà.
Hắn dựa trên góc nhìn của Chu Lê mà suy nghĩ, nhanh chóng đi tới trước mặt thị vệ dặn dò mấy câu.
Hai mắt thị vệ sáng lên, vội đi lên sân khấu từ một góc khác, đợi Chu Lê đi tới.
Ngay sau đó y giả vờ phát hiện ra Chu Lê, chợt ngừng bước nhanh tay rút kiếm ra: "Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện trong hoàng cung?"
Chu Lê lập tức hài lòng, đột nhiên tiến lên, dùng ngón tay đụng vào giữa trán y.
Thị vệ thầm nghĩ quả nhiên giống hệt những gì Quý Thiếu Yến đoán, không hổ là người yêu của nhau mà.
Y rũ tay xuống, mặt dại ra đứng đó.
Chu Lê dùng lời nói mê hoặc: "Đi giết công chúa Bạch Tuyết."
Thị vệ: "Tuân lệnh."
Chu Lê nhanh chóng trở về ghế ngồi xuống, thầm than cuối cùng cũng có thể tiếp tục làm hàng trưng bày rồi.
Thị vệ cũng quay người bước xuống sân khấu.
Cùng lúc đó, hai bạn học kéo tấm bìa cứng dùng làm bối cảnh chạy ra sân khấu, phòng của hoàng hậu lập tức biến thành phòng ngủ hồng phấn của công chúa.
Tủ quần áo bằng giấy cùng được đẩy ra từ trong góc, thân người công chúa Bạch Tuyết bị một cánh cửa che khuất, chờ tủ quần áo vào chỗ thì nàng cùng theo đó ngồi xổm xuống, chỉ để lộ ra ngoài một mảnh tà váy màu trắng.
Lời dẫn truyện: "Sinh nhật của nhà vua sắp tới rồi, công chúa Bạch Tuyết đang tìm kiếm bảo vật quý giá nhất để ngày hôm đó tặng phụ vương, không hề hay biết gì với nguy hiểm gần kề."
Hết đoạn này thị vệ bước trở lại sân khấu, đi tới sau lưng công chúa Bạch Tuyết, đột ngột rút kiếm ra giơ cao khỏi đỉnh đầu rồi nhanh như cắt chém xuống người nàng.
Người xem hít sâu một hơi, thầm nghĩ thị vệ này diễn có tâm thật sự!
Ngay giây phút nghìn cân treo sợi tóc, công chúa Bạch Tuyết hơi nhích sang bên cạnh, thanh kiếm chém xuống đất một tiếng keng.
Không đợi người xem thở phào nhẹ nhõm, đã thấy thị vệ kiếm đầu tiên không thành lại giơ tay chém cái thứ hai ngay, nhưng tiếng động này đã khiến công chúa Bạch Tuyết phát hiện, chỉ thấy này đưa tay đóng mạnh cửa tủ lại rồi mau lẹ xoay người, bang một tiếng, một gối nàng chống xuống đất, dùng tay không bắt được thanh kiếm sắc bén.
Người xem: "..."
Công chúa Bạch Tuyết đứng vụt dậy, người xem lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ nàng.
Nàng được sinh ra thật cường tráng, trên người mặc váy bồng, cái eo kia to gấp đôi thị vệ, hơn nữa còn cao hơn thị vệ cả một cái đầu, hai người đứng chung một chỗ thì người gặp nguy hiểm ngược lại chính là thị vệ.
Người xem: "Ha ha ha ha!"
Đây là công chúa Bạch Tuyết kim cương barbie à.
Công chúa Bạch Tuyết ra sức giật lấy kiếm, thị vệ bị kéo ngã sấp ra đất, nằm ngay trước mặt nàng.
Tiếp theo nàng rắc một phát bẻ gãy kiếm ném trở lại, xoay người nhấc tủ quần áo đè lên người y.
Người xem lập tức chấn động, cảm thấy vở kịch này sẽ hot.
Mọi người thảo luận rất lâu nhưng cuối cùng cung không thể ngăn được quyết tâm muốn giết ngược lại của đầu gấu lớp.
Y tuyên bố đại ca như mình nếu đã diễn thì phải diễn một công chúa Bạch Tuyết không ngừng phấn đấu, chạy trốn cũng được nhưng không thể chưa đánh đã trốn rồi.
Vì vậy y đánh thị vệ tới tàn phế, sau đó dùng mũi chân nâng cằm thị vệ lên, hỏi: "Làm trò gì đây?"
Thị vệ khó khăn mở miệng: "Công Chúa, không phải ta muốn giết người..."
Công chúa Bạch Tuyết: "Vậy ai?"
Thị vệ đã được dặn trước: "Là một tên...!một tên yêu quái dùng ma thuật."
Công chúa Bạch Tuyết cũng được dặn qua, lập tức nổi giận hô: "Khẳng định là bà mẹ kế kia của ta, cả cung điện này chỉ có mỗi bà ta nhìn giống yêu quái!"
Người xem: "..."
Không, chúng tôi cảm thấy cô mới giống đó.
Công chúa Bạch Tuyết giận không chịu được, xắn tay áo đi tìm hoàng hậu tính sổ.
Bạn học phụ trách hậu trường cùng thị vệ mau chóng mang bối cảnh và tủ quần áo đi xuống, sân khấu lại biến thành phòng hoàng hậu.
Mắt kính nhỏ vừa uống được hai hớp nước sau cánh gà, đã hoàn hồn lại chút ít, đơ cứng mặt đứng trước gương thần sửa sang quần áo, nhìn thấy công chúa Bạch Tuyết bước vào thì lập tức quay đầu lại.
Hoàng hậu: "Sao ngươi lại không chết?" Ngay sau đó cao giọng hô, "Người đâu, mau tới đây - -!"
Công chúa Bạch Tuyết nổi giận đùng đùng, tiến lại đẩy y một cái: "Quả nhiên là ngươi!"
Đầu gấu hơi nhập tâm nên vô ý đẩy mạnh một chút.
Mắt kính nhỏ chỉ mới tìm về được ít tinh thần, bị đẩy như vậy tức thì lảo đảo lùi về sau, một chân giẫm phải giá kính – bởi vì yêu cầu phải tinh xảo nên toàn bộ giá kính đều được chạm rỗng thành hoa văn.
Vậy nên cái giá vừa bị giẫm trúng đã bắt đầu nghiêng ngã qua lại, ầm một tiếng vỡ thành mấy khúc.
Ba gã thị vệ nghe thấy tiếng của hoàng hậu chạy lên sâu khấu đã bị cảnh này đập vào mặt, đứng hình.
Chu Lê: "..."
Mọi người: "..."
Tầm mắt lớp trưởng tối sầm, ôm ngực xém xỉu tại chỗ.
Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể quay về kịch bản, kết quả mẹ nó gương thần vỡ rồi! Này thì còn diễn kiểu gì đây!
Trong đầu mắt kính nhỏ cũng vù một tiếng, quên mất lời thoại.
Đoạn sau là hoàng hậu sai thị vệ ném công chúa Bạch Tuyết ra ngoài cửa sổ, hiện tại đã không thể trông cậy vào mắt kính nhỏ nữa, Chu Lê bi thương mà than thầm cuối cùng gương thần vẫn phải ra tay xử công chúa Bạch Tuyết, đành đứng dậy nói: "Làm càn!"
Một câu nói gọi hồn tất cả mọi người lại.
Chu Lê đi tới trước mặt công chúa Bạch Tuyết, phất tay.
Đầu gấu lớp hiểu ra, sợ hãi hô một tiếng rồi từng bước từng bước ngã ra, nằm trên mặt đất.
Người lồng tiếng dẫn truyện cũng theo kịp mạch suy nghĩ này.
Theo ngay sau đó là một đợt tiếng nước ầm vang, lời dẫn truyện nói tiếp: "Công chúa chọc giận gương thần bị ném ra ngoài cửa sổ, rơi xuống kênh đào bảo vệ bên ngoài lâu đài."
Chu Lê trở lại ghế lần nữa, trên đường chọt mắt kính nhỏ mấy cái, ý bảo y đừng ngơ ra nữa.
Mắt kính nhỏ cũng nhớ lại lời thoại, run rẩy đi tới trước mặt thị vệ: "Chiện...!chiện hôm nay không được nói với quốc vương, ai không nghe ta xử kẻ đó!"
Ba gã thị vệ quỳ một gối xuống đất: "Vâng, thưa hoàng hậu."
Dứt lời, bọn họ xoay người rời đi.
Chu Lê khẽ nói: "Hoàng hậu."
Bạn học phụ trách đổi cảnh hơi ngừng lại, tạm thời không đi ra.
Mắt kính nhỏ cũng ngạc nhiên, theo phản xạ quay đầu lại nhìn cậu.
Chu Lê ngồi lên chiếc ghế được khắc hoa văn thần bí kia, học theo dáng vẻ hai tay đan nhau của Quý Thiếu Yến, cách nửa sân khấu nhìn thẳng y, trong tình huống be bét moi ra một cái lý do: "Mặt gương của ta vỡ rồi, sau này chỉ có thể trả lời câu hỏi của người, hơn nữa...!thời gian ở cạnh người của ta cũng không còn nhiều."
Mắt kính nhỏ khẽ mở miệng, không biết phải nói cái gì.
Chu Lê giữ yên cảnh này một lát, cảm thấy đủ rồi thì đưa mắt ra hiệu với bạn học.
Lúc này bạn học phụ trách chuyển cảnh mới tiến lên, kéo tấm bìa bối cảnh rừng sâu ra sân khấu.
Chu Lê và mắt kính nhỏ xong việc, công chúa Bạch Tuyết vẫn nằm trên mặt đất như cũ.
Dẫn truyện: "Công chúa Bạch Tuyết trôi theo sông đào bảo vệ vào sâu trong rừng, gặp được bảy chú lùn."
Âm nhạc vui nhộn vang lên, Đường Tử Hân dẫn mấy anh em của mình bước ra.
Mấy người nhanh chóng nhìn thấy công chúa Bạch Tuyết đang hôn mê, ngợi khen nàng thật xinh đẹp, sau khi bàn bạc cùng nhau thì quyết định cứu người, liền cùng nhau ra sức khiên người lên.
Thiệt trùng hợp làm sao, bạn học bốc được chú lùn đều cao cỡ mét sáu, mấy người khiên một kim cương barbie hơn mét tám khiến người xem cảm thấy hơi bị cảm động luôn.
Đã xem qua nhiều phiên bản công chúa Bạch Tuyết như vậy rồi, đây là lần đầu tiên họ thấy rõ được sự đối lập giữa công chúa Bạch Tuyết và chú lùn đó.
Đoạn sau chính là cảnh công chúa Bạch Tuyết "bàng hoàng" tỉnh lại hù cho mấy chú lùn hoảng sợ, sau đó nhờ vào sức mạnh trời sinh của mình giúp đỡ bọn họ khiên đồ khiên đạc, thành công dựa vào sự lành nghề mà ở lại tiếp trong cốt truyện.
Cảnh tượng lại đổi tới tẩm cung hoàng hậu, gỗ vụn trên đất đã được dọn sạch, Chu Lê vẫn ngồi nơi đó, an tĩnh nhìn hoàng hậu trước mặt cậu.
Hoàng hậu: "Gương thần."
Gương thần: "Vâng?"
Hoàng hậu: "Nói ta nghe, ai là ngừ đẹp nhứt chên đời này?"
Gương thần: "Là công chúa Bạch Tuyết."
Hoàng hậu: "Cái gì, sao nàng ta lại còn sống!"
Chỗ này của cốt truyện cũng giống nguyên tác.
Hoàng hậu khoác áo choàng, đội mũ giả thành bà lão rồi đi tới cửa nhà mấy chú lùn, vừa lúc thấy công chúa Bạch Tuyết