Đáp án "Cái gương" vừa được thốt ra đã làm Lương Cảnh Tu cười xém xỉu.
Quý Thiếu Yến và Nhan Vân Huy cũng không nhịn được bật cười, hỏi thăm lớp cậu dùng cách gì để chọn người, khi biết được là bốc thăm Quý Thiếu Yến liền hỏi: "Ý kiến của cậu à?"
Chu Lê nhướng mày.
Quý Thiếu Yến cười đoán: "Chắc là bọn họ muốn cậu diễn hoàng tử, nhưng cậu không chịu nên chỉ có thể đưa ra sáng kiến này."
Chu Lê thầm nghĩ vẫn là Quý Thiếu Yến hiểu rõ mình, ừ một tiếng.
Lương Cảnh Tu tò mò không chịu nổi, muốn biết được ai diễn công chúa Bạch Tuyết, thêm cả hoàng hậu và hoàng tử là do ai với ai diễn nữa.
Chu Lê giới thiệu sơ qua một chút, đầu gấu lớp bọn họ thành công được chọn làm Bạch Tuyết, hoàng hậu là một nam sinh hướng nội, mà hoàng tử thì lại do một nữ sinh diễn.
Lương Cảnh Tu nói: "Vậy Điềm Điềm của tụi mình đâu? Không bốc thăm à?"
Chu Lê đáp: "Cô ấy diễn anh cả trong bảy chú lùn."
Lương Cảnh Tu cười ha hả, cảm thấy rất thú vị: "Đến hôm đó tôi nhất định sẽ đi xem vở kịch của lớp mấy cậu."
Chu Lê: "Tới đi."
Dù sao cậu cũng chỉ diễn một tấm gương, đa số thời gian đều đứng đực ra đấy, không hề có áp lực gì hết.
Cậu nhìn mấy người họ, "Lớp các cậu còn chưa quyết định xong à?"
"Chưa đâu, lúc này mới bắt đầu biết tin, còn đang bàn bạc," Lương Cảnh Tu bỗng nhớ tới một chuyện, cười tủm tỉm kể lại, "Năm ngoái lớp của A Yến cũng diễn kịch, cậu ta đóng vai ma cà rồng, lúc đó người cả trường đều phát điên lên, ảnh chụp hiện giờ vẫn còn trên diễn đàn trường đó, cậu có thể lên coi thử."
Chu Lê lập tức thấy tò mò, móc điện thoại ra đăng nhập diễn đàn, lát sau thật sự kéo ra được hình chụp.
Trong ảnh Quý Thiếu Yến đan hai tay lại với nhau ngồi trên một cái ghế xa hoa, trên người mặc bộ quần áo hoàng tộc màu trắng viền vàng cùng áo choàng dài, môi được bôi son đỏ tươi, hơi ngẩng đầu nhìn vào ống kính, hơi thở vừa mạnh mẽ vừa yêu nghiệt trong chớp mắt ập vào đầy mặt.
Cậu không nhịn được phải nín thở, nhìn chằm chằm thêm mấy lần, mở miệng hỏi câu đầu tiên: "Có chỉnh sửa rồi sao?"
Lương Cảnh Tu cười nói: "Ừ, đẹp không? Đây là poster quảng bá của bọn họ khi ấy."
Chu Lê nhìn Quý Thiếu Yến một cái: "Đất diễn nhiều không?"
Quý Thiếu Yến nhạy cảm nhận ra dường như cậu hơi không vui, khóe môi lập tức cong lên, nói hắn chỉ diễn một nhân vật qua đường.
Chu Lê: "Ò, cậu không cắn cổ ai chớ?"
Quý Thiếu Yến: "Không cắn."
Ý cười trên mặt đã không thể nào che giấu được nữa, nhưng vẫn ngại mình đang ở nơi công cộng không thích hợp để tái mái tay chân, đang sướng rơm người định hỏi xem có phải cậu đang ghen hay không lại bị một giọng nói quen quen chen ngang.
"Chào đàn anh," em gái Tống Oanh Thời đi tới, cười chào, "Trùng hợp quá, anh cũng tới đây ạ."
Chu Lê cho rằng cô ta đang nói chuyện với mình, kết quả quay sang lại phát hiện cô ta đang nhìn Lương Cảnh Tu.
Em gái Tống vờ như vừa nhận ra Chu Lê cũng có ở đây, cười chào, "Đàn anh, anh cũng ở đây ạ."
Chu Lê gật gật đầu, không nói gì thêm.
Lương Cảnh Tu mỉm cười mà nói mấy câu với cô ta.
Em gái Tống điềm đạm cười, nhìn nhìn Quý Thiếu Yến và Nhan Vân Huy, thấy cả hai đều không để ý tới mình, rất thức thời không ở lại nữa mà tinh nghịch vẫy vẫy tay với bọn họ, xoay người tới quầy cùng bạn học.
Bạn học của cô ta nhìn thấy đều trầm trồ: "Cậu quen biết với mấy người Quý thiếu à?"
Em gái Tống thầm đắc ý trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ không có gì to tát mà ừ một tiếng.
Bạn học hâm một muốn chết: "Làm sao quen biết được vậy?"
Em gái Tống chớp chớp mắt: "Bí mật."
Nói xong cô ta nhận lấy cà phê, trở ra nói tạm biệt với mấy người Lương Cảnh Tu rồi kéo bạn học đi mất.
Quý Thiếu Yến đợi đám người kia đi khuất mới lên tiếng: "Còn chưa giải quyết à?"
"Sắp rồi," Lương Cảnh Tu nở một nụ cười không có y tốt, "Không phải sắp tới lễ hội trường rồi sao, tôi định tặng cho họ một món quà lớn."
Mấy người ngồi đến khi sắp vào học mới trở về khu nhà dạy học.
Lễ hội trường sẽ tổ chức vào nửa tháng sau, tất cả các lớp đều đang gấp gáp chuẩn bị.
Diễn đàn trường cùng mấy nhóm chat kín lại càng sôi nổi hơn, chuyện được thảo luận nhiều nhất trong đó là hy vọng lớp 11-1 có thế tiếp tục biểu diễn kịch nói, cũng có cả đống ý kiến khác nữa, muốn giáo thảo thần tiên chụp thêm poster.
Người lớp 11-1 cũng đang nghĩ như vậy.
Vì năm trước lớp họ chỉ dựa vào một tấm poster đã giật được giải "tiết mục được yêu thích nhất của cấp 3".
Nhưng mà hiện thực nhanh chóng chạy tới vả bọn họ một phát đau điến – giáo thảo thần tiên không muốn làm.
Lần này ngay cả người qua đường hắn cũng chẳng muốn diễn, ngoài miệng thì nói để cho bạn học khác cơ hội thể hiện nhưng thật ra là muốn đi chăm bạn trai, rất nhiều người đã thấy sau khi tan học hắn đều cùng Chu Lê đi tới phòng tập.
Theo lý thuyết lớp mình tập dợt thì không thể cho người ngoài vào xem được, nhưng cách làm người của Quý Thiếu Yến thật sự quá là đáng tin cậy, lớp trưởng còn muốn hỏi ý kiến của hắn nữa là, nên liền để hắn vào cùng.
Chuyện cổ rất đơn giản, cơ bản ai cũng biết tới, lớp trưởng chỉ dùng thời gian một buổi chiều để viết xong kịch bản, đóng lại thành tập chia ra, muốn để mọi người diễn thử một lần.
Kết quả diễn viên vừa mới đứng trước mặt đã khiến cô phải do dự.
Hoàng hậu là một nam sinh cực kỳ hướng nội, thường ngày rất ít nói, mang kính gọng đen còn chỉ cao 1m65.
Mà công chúa Bạch Tuyết là đầu gấu của lớp, cao 1m83, lớn lên cực kỳ cường tráng.
Sự tương phản khi hai người đứng cùng nhau khỏi nói cũng hiểu, trước khi rút thăm mọi người đều đã lập lời thề rút được nhân vật nào nhất định phải diễn nhân vật đó, không thể thay đổi, nếu không e là hai người kia đã bỏ ngang không diễn rồi.
Lớp trưởng thầm than rốt cuộc vì sao mình lại nghe lời Chu Lê, không biết nên khóc hay cười: "Không được, như vậy thì không cách này diễn theo cốt truyện bình thường được, các cậu cứ tự do bung xòe đi, chúng mình thử phong cách hài hước vậy."
Chu Lê không nhịn được hỏi một câu: "Tôi cũng có thể tự do phát huy à?"
Lớp trưởng nhìn cậu diễn cái gương, lần nữa muốn học hỏi: "Cậu thì có thể phát huy như nào đây?"
Chu Lê cười: "Ví dụ như nói chào mừng sử dụng gương thần, soi gương bình thường nói 1, tâm sự tuổi hồng nói 2, tám chuyện đỡ buồn mời nói 3, nghe ca hát giải tỏa nỗi lòng mời nói 4."
Cảm đám lập tức cười lớn, ngay sau đó nhao nhao nói: "4, Chu thiếu hát một bài đi!"
Đường Tử Hân thảm thiết rống lên: "Không, đừng ~"
Nhưng muộn rồi, không ai có thể ngăn cản một hoàng tử tình ca được phép mở mic hết.
Chu Lê lập tức rống một bài tặng bọn họ, rống tới mức cả đám rơi vào mơ hồ, sâu sắc cảm thấy cái này không phải xả stress mà là đang bức điên người khác.
Bọn họ nhịn không được nhìn sang Quý Thiếu Yến, thấy vẻ mặt hắn không hề thay đổi, vẫn đang mỉm cười nhìn Chu Lê, như thể người kia đang hát tiếng trời vậy đó.
Này con mẹ nó...!thiệt sự là tình yêu đích thực rồi! Cả đám chua chua trong lòng mà quay đầu lại.
Phân công xong, mỗi người đều tiến vào vị trí của riêng mình.
Lớp trưởng cảm thấy ý kiến của Chu Lê không tệ, giữ lại đề nghị này.
Vì vậy hoàng hậu mắt kính nhỏ đi qua theo kịch bản, gọi gương thần dậy hô 2, nghe Chu Lê hỏi có chuyện gì liền nói: "Gương thần, ai...!ai là ngừ đẹp nhứt chên đời này?"
Mọi người: "..."
Chỉ một câu đã khiến mọi người cười ầm lên, mặt mắt kính nhỏ lập tức đỏ bừng.
Lớp trưởng nhịn cười vội ngăn bọn họ lại, biết mắt kính nhỏ là do quá nhút nhát nên hồi hộp, an ủi hai câu rồi mới tập tiếp.
Chu Lê rất nghiêm túc: "Là công chúa Bạch Tuyết, hiện giờ nàng là người đẹp nhất trần đời thưa hoàng hậu."
Mắt kính nhỏ gồng cứng hết cả người, nhìn thoại một cái lại cứng ngắt lầm rầm: "Quá đáng, ta nhất định phải giết...!giết chớt nàng."
Mọi người: "Ha ha ha ha!"
Mắt kính nhỏ: "..."
Lần này lớp trưởng không thể nhịn được nữa, cảm thấy y quá đơ, liền bảo người khác học thuộc lời thoại trước sau đó gọi mắt kính nhỏ sang một góc, kiên nhẫn an ủi y.
Chu Lê đi tìm Quý Thiếu Yến, ngồi xuống cạnh hắn, hỏi: "Chán không?"
Quý Thiếu Yến cười bảo: "Rất thú vị."
Hắn nhìn Chu Lê: "Gương thần."
Chu Lê: "Hở?"
Quý Thiếu Yến hỏi: "Ai là người đẹp nhất trần đời?"
Chu Lê tự luyến: "Chuyện này còn phải hỏi sao, dĩ nhiên là ta."
Quý Thiếu Yến lại hỏi: "Ai là người đối xử tốt với ngươi nhất trần đời?"
Chu Lê cười cười.
Thế giới này, người nhà họ Chu và đám đàn em đều đối xử với cậu không tệ, nhưng nếu nói là người tốt nhất thì, cậu đáp: "Quý Thiếu Yến."
Quý Thiếu Yến nhìn cậu: "Vậy ai là người ngươi thích nhất trần đời?"
Chu Lê thầm nhủ đáp án này thật sự không cần phải tốn thời gian suy nghĩ.
Từ khi xuyên qua tới giờ, người bên cạnh cậu luôn luôn là hắn.
Cậu thản nhiên nói: "Quý Thiếu Yến."
Trong lòng Quý Thiếu Yến ấm lên, cầm lấy tay cậu.
Lớp trưởng an ủi mắt kính nhỏ xong đang định gọi mọi người về chỗ, thấy vậy khựng lại một hơi.
Hai người kia lớn lên quá đẹp, hình ảnh hai người nhìn nhau cũng quá đẹp đẽ, khiến người khác cảm thấy nếu xen miệng vào sẽ trở thành kẻ có tội.
Cũng may Chu Lê cảm giác được ánh mắt của cô mà quay đầu lại, buông tay Quý Thiếu Yến ra đứng dậy đi ra.
Bọn họ chỉ luyện tập một lần rồi thôi, bởi vì diễn viên quá bung lụa.
Lúc thị vệ theo lệnh giết công chúa Bạch Tuyết thì đầu gấu lớp liền xắn tay áo đứng lên, muốn thị vệ đi theo hắn trở lại giết ngược con gà con kia, khiến mắt kính nhỏ sợ tới xém chút hồn lìa khỏi xác, bị một đám người liều mình cản lại.
Lớp trưởng cũng biết đây mới là ngày đầu tiên nên không thể gấp được, để bọn họ trở về tự mình suy nghĩ xem nên diễn sao mới tốt, sau đó liền giải tán.
Chu Lê theo Quý Thiếu Yến xuống lầu, trèo lên xe nhà họ Quý.
Trước đó cậu đã báo với Chu Lộ Văn, từ trước tới giờ Chu Lộ Văn vẫn luôn đáng tin, ngay cả một cái dấu chấm cũng sẽ không để lộ ra, cho nên hôm nay Quý Thiên Dương lại ngồi cùng xe với Chu Lộ Văn, còn xe của Quý gia để lại cho Quý Thiếu Yến.
Bầu trời đã tối từ lâu, Quý Thiếu Yến dẫn Chu Lê đi ăn cơm trước, xong xuôi mới trở về nhà.
Mời vừa bước vào cửa đã nghe quản gia nói ông nội đang chờ hắn trong thư phòng, hắn hơi dừng lại rồi cười gật đầu, lên lầu gõ cửa thư phòng.
Ông nội Quý nói: "Vào đi."
Quý Thiếu Yến mở cửa bước vào, đi tới trước bàn ngồi xuống, hiểu rõ còn hỏi: "Ông nội tìm cháu có việc gì?"
Ông nội Quý nhìn hắn: "Con và tên nhóc nhà họ Chu ở bên nhau?"
Quý Thiếu Yến: "Đúng vậy."
Hắn đã biết chuyện này không giấu được bao lâu.
Người có thể gặp được hắn ở cạnh Chu Lê trong trường rất nhiều, mà mấy người đó lại có vài người quen biết mẹ kế hắn, thọc mạch với phía mẹ kế hắn một chút thì sớm muộn gì ông nội hắn cũng sẽ biết chuyện.
Ông nội Quý niết cằm.
Từ nhỏ A Yến đã trưởng thành sớm, lòng dạ rất sâu, không có khả năng là