"Bụp bụp bụp"
Pháo hoa nổ tung từng đợt khiến cho nửa bầu trời đều được chiếu sáng.
Quý Thiếu Yến không chớp mắt nhìn người đối diện mình, đột nhiên cảm thấy như thể tai mình có vấn đề.
Chu Lê nhìn hắn, lại hôn hắn thêm một cái nữa: "A Yến..."
Quý Thiếu Yến đưa tay ấn gáy cậu, ra sức hôn lại.
Trừ lần đầu tiên phát bệnh bị hôn tới chảy máu, sau này mỗi khi hôn hắn đều rất dịu dàng quan tâm, ở cạnh nhau nửa năm nay, đây là lần thứ hai nụ hôn của hắn mang theo một chút tàn bạo, như thể muốn nuốt người vào bụng vậy.
Chu Lê chỉ thấy không khí gần như bị cướp sạch, không biết từ lúc nào đã dựa trở lại ghế.
Tới khi được buông ra, Quý Thiếu Yến đã đi đến trước mặt cậu, giấy dán trên mặt cả hai đều được gỡ xuống hết.
Quý Thiếu Yến quỳ một chân lên ghế, cúi người nắm cằm cậu, giọng nói khàn khàn: "Lặp lại lần nữa đi."
Chu Lê nhìn hắn, cực kỳ thản nhiên: "Thích cậu."
Trái tim Quý Thiếu Yến nóng lên, ngay cả pháo hoa đầy trời cùng không thu hút được sự chú ý của hắn nữa.
Từ khoảnh khắc hai người xác định quan hệ hắn đã luôn chờ đợi ngày này, cũng may ngốc bạch ngọt không để hắn chờ lâu.
Hắn đứng dậy kéo người trở vào phòng ngủ.
Chu Lê: "Không xem pháo hoa nữa sao?"
Quý Thiếu Yến: "Không xem nữa."
Chu Lê biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn không nhịn được nói thêm một câu: "Từ lúc tôi biết được có biểu diễn pháo hoa này đã suy nghĩ tới mấy cách để tỏ tình với cậu, sau đó là cảnh chúng ta cùng nhau ngồi ngắm pháo hoa."
Quý Thiếu Yến khẽ dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu.
Ngốc bạch ngọt hiếm khi có được một ít tế bào lãng mạn, dù sao xem pháo hoa một lúc cũng không tốn bao nhiêu thời gian, hắn liền trở lại dời bàn tròn ra chỗ khác, sau đó để hai cái ghế cạnh nhau rồi dựa vào nhau xem pháo hoa.
Pháo hoa bắn hết 20 phút, cuối cùng cũng bắn xong.
Chu Lê cảm thấy rất hài lòng, vừa định nhận xét một câu đã nghe thấy Wechat vang lên, cậu mở điện thoại ra thấy là nhị ca nhắn tin tới.
Nhị Ca: Anh và chị dâu hiện giờ đang ở Yawan sao? Khi nào thì trở về?
Chu Lê: Chuyến bay sáng mai.
Nhị ca: Ồ, vậy hai người đang làm gì?
Chu Lê: Vừa mới xem pháo hoa xong.
Nhị ca: Quao, chỗ đó chơi vui không, khách sạn nào vậy?
Chu Lê: Vui lắm, khách sạn Phong Diệp, lần sau dẫn mấy đứa tới đây chơi.
Nhị ca: Được!
Y bỗng dưng kích động, gửi một cái voice chat: "Đó có phải phòng view biển trong truyền thuyết không? Anh ở phòng nào thế? Em có tiền mà, sang năm cũng chọn phòng đó, nhìn thử phong cảnh mà anh thấy."
Chu Lê lập tức bật cười, qua loa trả lời lại một câu.
Gần nửa năm nay tuy nhị ca và lão tam chỉ phát sóng vào cuối tuần nhưng chỗ hề hước của hai đứa thật sự quá nhiều, lại may mắn có một streamer đang hot rất thích tụi nó, thường cùng hai đứa chơi vài trò chơi nên cả hai cũng dần nổi tiếng, thật sự là kiếm được không ít tiền, nếu tập trung mà làm thì ngày có thể kiếm được trăm vạn một năm không còn xa.
Cậu bị Quý Thiếu Yến kéo vào phòng, gửi cho bên kia mấy câu voice chat rồi nhanh chóng ném điện thoại sang một bên ôm Quý Thiếu Yến hôn môi.
Hai người vừa ngã xuống giường, quần áo còn chưa kịp cởi ra đã nghe thấy cửa phòng bị gõ vang.
Vào giờ này thì khẳng định không phải phục vụ rồi, Quý Thiếu Yến đứng dậy đi ra cửa, hỏi: "Ai đó?"
Ngoài cửa trả lời: "Chào anh, tôi mang quà tặng của khách sạn tới ạ!"
Quý Thiếu Yến vừa nghe thấy giọng nói này, không cần suy nghĩ lập tức nói: "Để ngoài cửa, cậu đi đi."
Người bên ngoài: "..."
Đúng lúc Chu Lê đi tới sau lưng hắn, nghe vậy không biết nên khóc hay cười, tự tiến lên mở cửa ra, quả nhiên thấy nhị ca và lão tam đang đứng bên ngoài.
Hai đứa mặc quần đi biển cùng áo sơ mi hoa hoét, tay xách thùng bia cùng mấy xâu BBQ, đồng thanh nói: "Surprise!"
Chu Lê: "..."
Quý Thiếu Yến: "..."
Hai tấm chiếu mới cơ bản không biết được mình vừa quấy rầy chuyện gì.
Dưới cái nhìn của tụi nó thì hai người kia bên nhau lâu như vậy, ở chỗ này cũng đã chín ngày, chuyện gì nên làm thì dám chừng đã làm hết rồi, đặc biệt hiện giờ chỉ mới 8h30 tối, muốn làm gì thì hình như hơi bị sớm í.
Để đề phòng thì lúc nãy nó còn hỏi hai người đang làm gì, vì vậy mới yên tâm mà chạy tới cửa.
Hai đứa cười tươi như hoa, không chờ ai mời hết, cực kỳ vui vẻ đi ngay vô phòng.
Chu Lê ngó thử vẻ mặt Quý Thiếu Yến, cảm thấy dám chừng hắn ngay cả chuyện nuốt sống người ta cũng đã nghĩ tới rồi, nhân lúc đám đàn em không nhìn thấy vội thò qua hôn hắn mấy cái.
Quý Thiếu Yến liếc nhìn cậu, nhịn.
Chu Lê liền đóng cửa lại, hỏi: "Sao hai đứa cũng tới đây?"
Nhị ca cười đáp: "Công ty em có hoạt động ở chỗ này."
Tuy tụi nó là người mới nhưng độ hot tương đối cao, vậy nên nền tảng phát sóng trực tiếp cũng mời tụi nó tới.
Hai đứa vừa thấy được địa chỉ ngay lập tức nhớ tới chỗ đại ca cùng chị dâu đang đi nghỉ, hứng khởi mà chạy qua.
Chập tối ngày hôm nay bọn nó mới xuống máy bay, muốn cho đại ca một niềm vui bất ngờ, biết được có trình diễn pháo hoa, nghĩ rằng người yêu với nhau nhất định sẽ thích xem nên kiên nhẫn đợi pháo hoa bắn hết mới tìm Chu Lê, phát hiện hai người họ ở cùng một khách sạn với mình liền xách đồ chạy sang, còn nghĩ có khi hai người kia chưa về phòng nên ở bên ngoài chờ một lát, kết quả vận may không tồi, bọn họ vừa hay đang ở trong phòng.
Hai đứa bày hết đồ ăn thức uống lên bàn, hỏi: "Hai anh ăn cơm chưa?"
Chu Lê: "Ăn xong rồi, hai đứa chưa ăn sao?"
Lão tam đáp: "Có ăn trên máy bay nhưng dở muốn chết."
Nó quơ quơ xâu BBQ trên tay, "Ăn thêm tí nữa không?"
Chu Lê cười cười đi qua ngồi xuống, tiện tay đưa cho bạn trai nhà mình một xâu.
Quý Thiếu Yến có kìm ném xúc động muốn đem hai ôn thần này ném ra khỏi phòng, đưa tay nhận lấy ăn cùng Chu Lê.
Hai tấm chiếu mới chưa biết nhìn sắc mặt người khác, ăn xong liền nhao nhao đòi đánh bài.
Mấy người đánh cho tới 10 giờ rưỡi, lúc này hai cái bóng đèn vẫn còn chưa đã ghiền mà tiếc nuối rời đi.
Quý Thiếu Yến nhìn đồng hồ một cái, nghĩ tới chuyện này mai phải dậy sớm ra sân bay nên không nỡ lăn lộn Chu Lê, rửa mặt xong dọn dẹp một chút rồi ôm cậu đi ngủ.
Sáng hôm sau hai người ngồi trên máy bay bay về thành phố Thanh Liên.
Cất đồ đạt xong chuyện đầu tiên bọn họ làm là đi thẳng ra ngân hàng lấy ngọc bội nhìn ngó hết nửa ngày, Chu Lê thậm chí còn dùng kính lúp soi thử nhưng vẫn không nhìn ra được gì như cũ, liền cho rằng còn có bí ẩn khác nữa,
Trí tưởng tượng của cậu bay ra: "Đừng bảo là phải cắn ngón tay nhỏ máu một phát nhé?"
Quý Thiếu Yến thầm nghĩ không chừng là vậy, ai biết được thứ đồ này có có tác dụng gì khác không.
Hắn không dám để Chu Lê thí nghiệm bậy bạ, cất ngọc trở lại.
Lần nữa về tới nhà, Chu Lê thấy một chiếc xe quen thuộc đang đậu trong sân.
Cốp xe kia để mở, bên trong có một đống rương lớn nhỏ, một người có làn da ngăm đen đang cùng vệ sĩ dọn đồ xuống, nhác thấy bóng cậu bước vào thì khẽ ngẩn người, ngay sau đó nở một nụ cười.
Chu Lê cũng hơi giật mình, nhận ra đây chính là Tiền Đa Thụ đã lâu không gặp.
Cậu ngạc nhiên bước tới: "Ông vừa về sao?"
Tiền Đa Thụ cười nói: "Ừ, trở về ăn tết, đây là quà của mọi người."
Ông đen, cũng gầy hơn, không giống như lúc đi chỉ cố tỏ ra vui vẻ, hiện giờ cả người ông đều rạng rỡ hơn rất nhiều.
Gần nửa năm nay ngoài liên lạc bằng điện thoại ra thì ông thường hay gửi cho bọn họ vài món đồ nhỏ, không đáng giá bao nhiêu nhưng đáng quý ở chỗ được chọn lựa cẩn thận, lần nào cũng là ba phần, một phần cho cậu, một phần cho Chu Lộ Văn, phần còn lại là của Tiền Lập Nghiệp.
Chu Lê nhìn cái rương: "Đây là gì vậy?"
Tiền Đa Thụ: "Đặc sản ngày tết, đa số đều là đồ ăn."
Ông nói xong lại nhìn thiếu niên đang đi theo sau Chu Lê, cười chào hắn rồi hỏi cậu: "Bạn con à?"
Quý Thiếu Yến cũng chỉ gật đầu cười lại.
Tuy rằng trước đây hắn không bị Tiền Đa Thụ đánh nhưng vẫn không có cảm tình với người đàn ông này.
Chu Lê tự nhiên nói: "Bạn trai con."
"Lộp cộp."
Tiền Đa Thụ trượt tay, đánh rơi cái rương.
Nhưng mà dù sao cũng đã đi qua nhiều nơi, đã quen biết với rất nhiều người, ông đã từng nghe từng thấy chuyện như thế này.
Nếu là trước đây có lẽ ông sẽ thấy kỳ lạ, nhưng hiện giờ bình tĩnh nghĩ lại một chút lại thấy không có vấn đề gì cả, nhìn người nhà họ Chu không phản đối thì bản thân ông cũng chỉ có thế chúc phúc thôi.
Chu Lê: "Nếu không thì ông ở lại đây ăn tết đi."
Chuyện này bà Chu cũng vừa nhắc tới, Tiền Đa Thụ đã đồng ý.
Bởi vì về nhà cũng chỉ cô đơn một mình, dù cho Chu Lộ Văn có chịu theo ông trở về trấn Tương Mãn ăn tết thì hai người nhiều lắm cũng chỉ xem xuân vãn rồi thôi, tội tình gì phải vậy chứ, chi bằng nhiều người ồn ào huyên náo cùng nhau đón năm mới.
Chu Lê nhận ra ông thật sự thay đổi rất nhiều, liền cười giúp ông dọn đồ nhưng nhanh chóng bị Tiền Đa Thụ kéo ra.
Nếu không trở về ăn tết thì cũng phải về nhà dọn đẹp nhà cửa một chút, tiện thể đưa ít đồ cho mấy người bên bác cả.
Chu Lê và Chu Lộ Văn không muốn để một mình ông làm việc nên quyết định trở về với ông.
Quý Thiếu Yến vừa nghe đã biết ít nhất bọn họ cũng tốn mất một ngày, chỉ nghĩ tới chuyện Chu Lộ Văn sẽ cùng Chu Lê ngủ trên một cái giường đã khiến hắn thấy bực mình ngay tức thì, cũng muốn đi theo.
Chu Lê đương nhiên không từ chối hắn, kéo hắn lên xe về trấn Tương Mãn.
Trong nhà lâu rồi không có người ở, Tiền Đa Thụ không dẫn bọn họ vào nhà mà hẹn với phía bác cả trước, ông lên lầu mở cửa nhà sau đó lại trở xuống chở mấy người đi đưa đồ cho bác cả.
Tặng đồ xong một vòng xong mọi người tìm một quán ăn ăn cơm, lúc này mới nói tới chuyện Tiền Đa Thụ đã học được trong nửa năm này, nhân đó ông cũng nói tới công việc mà mình đang làm.
"Cha tham gia hiệp hội chống bạo lực gia đình," ông nói, "Chờ sang năm mới lập tức sẽ bắt đầu đi theo bọn họ làm việc."
Thành viên trong hội có rất nhiều người từng là nạn nhân của bạo lực gia đình, chỉ có mình ông từng là người thực hiện hành vi bạo lực.
Có làm sai gì đi nữa thì mọi chuyện đã trôi qua rồi, giờ chỉ có thể lấy hết sức ra để bù đắp, hơn nữa ông không hy vọng lại có thêm người khác phải hứng chịu bi kịch của bản thân, lang thang mấy tháng nay khiến ông cuối cùng cũng tìm được chuyện mà mình muốn làm.
Chu Lê nhìn ông, trong lòng có hơi cảm khái.
Người đàn ông này trước kia chỉ biết nhu nhược trốn tránh, cuối cùng cũng ra dáng con người một chút rồi.
Một bữa cơm yên bình trôi qua, sau khi ăn xong mấy người trở về nhà dán lại song cửa sổ cùng câu đối lên cửa,