Khi chỉ còn 5 ngày nữa đến khai giảng thì Quý Thiên Dương mới trở về.
Nhóm nhị đại ra nước ngoài chơi đều lục tục về nước, cả bọn theo thường lệ muốn họp mặt một trận.
Nhưng mà trước đó mấy người Chu Lộ Văn, Quý Thiếu Yến và Chu Lê đang ở trấn Tương Mãn cùng đám đàn em.
Vừa có được thành tích thi cuối kỳ thì giáo viên đã gọi điện cho người lớn trong nhà.
Nhị Trung của khu Liễu Tây là trường cấp ba hạng bét, chỉ riêng số lượng học sinh còn đi học mỗi năm đã khiến người ta cực kỳ cảm động, mà đám đàn em đều được thầy giỏi dạy kèm, qua hơn nửa năm học hành thì tụi nó ở Nhị Trung chính là người cao nhất trong đám chú lùn, hiệu quả cực kỳ rõ ràng.
Trong đám đứa kém nhất thì đứng hạn 11 của lớp, cao nhất là tiểu ngũ, xếp thứ 3 của khối.
Phụ huynh trong nhà đều mừng rớt nước mắt.
Đám nhãi nhà mình là cái dạng gì thì người trong nhà đã rõ từ lâu, vốn tưởng tụi nó tụ lại với nhau chỉ biết chơi bời thôi nên không hề ôm chút hy vọng nào, không ngờ tụi nó thật sự đi học thêm, còn thật sự thấm được vào đầu nữa chứ!
Bọn họ lập tức thấy dù bất cứ giá nào cũng phải mời người nhà họ Chu một bữa.
Hơn nữa tiền học thêm của con trai mình bọn họ cũng muốn tự trả, nếu không trả nổi toàn bộ thì ít ra cũng phải góp một nửa.
Nhị ca và lão tam đã kiếm ra tiền nên muốn san sẻ với anh em mình.
Nhưng mà tụi nó cũng hiểu rằng có vài người lớn trong nhà không biết nói chuyện, nên bảo rằng để tụi nó tự mời là được rồi, vì vậy nên mới có bữa tiệc hôm nay.
Quý Thiếu Yến tới nơi mới nhận ra chỗ này chính là quán đồ nướng mà bọn họ cùng ăn lúc trước.
Trong lúc ăn tết đám đàn em đã ngán mấy món rau xào lên tận cổ rồi, đều muốn đổi khẩu vị, có được sự đồng ý của Chu Lê thì mau chóng quyết định chọn quán này, muốn ăn một ít đồ gì đó nướng.
Quý Thiếu Yến nghe Chu Lê chọn bánh quy mặn lại nhớ lúc trước cậu cũng cho mình ăn cái này, đợi đồ được bưng lên xé ngay một miếng nhỏ, nếm lại hương vị kia.
Chu Lê nhìn hắn: "Ăn ngon không?"
Khóe môi Quý Thiếu Yến cong lên, nói một câu mang nghĩa đôi: "Cậu chọn thì tất nhiên là ngon rồi."
Chu Lê cực kỳ hài lòng, cùng hắn ăn chung một cái bánh.
Quý Thiếu Yến thong thả ung dung phủi phủi tay, nhìn mấy gương mặt đầy vẻ vui mừng, tinh thần phấn chấn lại xốc nổi của đám đàn em lại nghĩ tới một đám trứng xào cà chua lúc trước, tuy rằng khi ấy cảm thấy ngốc bạch ngọt dẫn tụi nó về đường ngay có hơi nhàm chán, nhưng không thể không thừa nhận rằng tụi nó bây giờ nhìn vừa mắt hơn nhiều.
Từ Tiền Đa Thụ tới đám đàn em, Chu Lê giống như có một loại sức hút kỳ lạ vậy, bất cứ ai ở cạnh cậu dường như đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn, kể cả chính bản thân Quý Thiếu Yến.
Hắn nhìn Chu Lê, giúp cậu lấy mấy xâu đồ nướng.
Lúc này bỗng dưng Wechat vang lên, là tin nhắn của Nhan Vân Huy, nói có người hỏi chuyện miếng ngọc với sư phụ già kia, nhưng không phải chỉ hỏi một mình sư phụ mà tất cả những thầy thợ trong nghề đều được hỏi một lần.
Hắn khẽ nhướng mày.
Chuyện làm ăn của nhà ngoại Nhan Vân Huy có liên quan tới ngọc, dĩ nhiên quen biết với người bên thành Nam.
Nhưng một người ngoài như Quý Thiên Dương, chỉ dùng thời gian một kỳ nghỉ đông đã có thể nhờ người tới chỗ mấy sư phụ đồ ngọc hỏi thăm thì thủ đoạn hiển nhiên không thể coi thường.
Hắn suy nghĩ một lát, đáp: Vẫn còn giữ lại bản vẽ ngọc chứ?
Nhan Vân Huy: Còn
Quý Thiếu Yến: Vậy dựa theo cái đó làm hai miếng ngọc nữa.
Nhan Vân Huy: Rốt cục cậu định làm gì? Lại câu cá tiếp à?
Quý Thiếu Yến: Ừ
Nhan Vân Huy: Ai là cá?
Quý Thiếu Yến: Sau này có cơ hội sẽ nói với cậu.
Nhan Vân Huy trả lời lại một tiếng "được" rồi không hỏi nữa.
Quý Thiếu Yến tắt điện thoại, thấy Chu Lê đang nhìn hắn dò hỏi bèn tiến sát lại nói nhỏ mấy câu vào tai cậu.
Nhị ca vừa ngẩng đầu lên đã bị cảnh này đập vào mặt, bất lực thật sự: "Nói này nghe, hai anh có thể chú ý xung quanh một chút không, suy nghĩ tới cảm nhận của đám chó độc thân tụi em tí đi chứ?"
Chu Lê cười: "Có ngon thì mày cũng làm giống vậy đi."
Nhị ca: "Sao dễ vậy được."
Lão Tam: "Đúng ó, hiện giờ ngay cả nói mấy câu với fans nữ tụi em còn không dám, nói nhiều hơn một câu thôi là đã có người tung tin đồn nhảm tụi em ngủ với fans."
Thất Phát Tài tát thêm nước: "Ây đúng rồi, đó giờ quên hỏi nữa, sao hai anh lại có thể đến với nhau vậy?"
Chu Lê thật thà nói: "Lâu ngày sinh tình đó."
Chu Lộ Văn đang uống nước đột ngột không nhịn nổi, sặc một phát chấn động.
Đám đàn em lập tức kinh ngạc nhìn cậu ta, ngay sau đó mới kịp nhảy số ra bốn từ này có hơi đen tối, cả đám cười như điên, không ngờ anh Văn luôn trầm ổn đứng đắn như kia mà đầu óc lại không hề trong sáng.
Chu Lộ Văn thấy hơi xấu hổ, mau chóng điều chỉnh lại nét mặt sau đó mới giải thích là trùng hợp thôi.
Bởi cậu ta không có cách nào nói với cả đám rằng hai người họ ngủ xong rồi mới yêu nhau, thậm chí còn từng đánh dã chiến trong tiểu khu nữa chứ, cái thứ "Lâu ngày sinh tình" kia của Chu Lê nghĩ theo chiều hướng nào đó thì thật sự hơi bị rớt cái liêm sỉ luôn.
Một đám người cùng nhau nói cười, thẳng tới 2 giờ hơn mới giải tán.
Đám đàn em uống hơi nhiều, Chu Lê đưa người về nhà lại bị người lớn nhiệt tình nhét cho một đống đồ đạc thiệt to, cậu cười cười nhận lấy hết sau đó lên xe rời khỏi, cảm thấy men say bắt đầu ngấm liền lười biếng dựa vào vai Quý Thiếu Yến.
Đại khái là đám đàn em vẫn luôn xem Quý Thiếu Yến là chị dâu nên hắn cơ bản không có uống rượu, thấy vậy đưa tay ôm cậu, hỏi: "Đầu có đau không?"
Chu Lê đáp: "Có hơi đau."
Cậu có hơi lâng lâng, liếc thấy Quý Thiếu Yến đang nhắn tin Wechat liền lay lay cánh tay hắn đòi xem.
Quý Thiếu Yến giúp cậu ấn ấn trán, tự động đưa cậu xem.
Chu Lê nhìn vào cái tên kia một, nhận ra mình không biết người này, hỏi: "Ai đây?"
Quý Thiếu Yến kéo cậu tựa vào ngực mình, dán sát lỗ tai cậu nhỏ giọng: "Người trong phòng nghiên cứu của cậu Quý Thiên Dương."
Chu Lê yên lặng suy ngẫm mấy giây: "Quen biết hồi nào vậy?"
Quý Thiếu Yến: "Lúc sắp kết thúc học kỳ."
Chu Lê ngẩng đầu nhìn hắn: "Cậu tính trước hết rồi?"
Quý Thiếu Yến cười đáp: "Ừm, nếu không thì cậu cho rằng tôi chỉ làm được bao nhiêu đó thôi sao?"
Chu Lê thấy không thể nào.
Cho nên Quý đại thiếu đây là đang định đào góc tường nhà người ta, hay là đang muốn trộm cái kỹ thuật kia để dành sau này dùng tới?
Quý Thiếu Yến nhìn cậu: "Muốn nói cái gì?"
Chu Lê: "Cậu thật xấu xa."
Quý Thiếu Yến khẽ cười: "Cảm ơn đã khen ngợi."
Chu Lê: "Nhưng tôi thích."
Cậu nhìn người trước mặt mình, trong đầu nóng lên, ôm chặt người ta sau đó hôn bẹp một phát thật vang dội.
Tài xế: "..."
Chu Lộ Văn: "..."
Ừ thì, giả bộ điếc đi chú.
Chu Lộ Văn thầm than một tiếng hên là mình ngồi ở ghế phó lái, nếu không hiện giờ đã biến thành một cái bóng đèn sáng trưng, e rằng công suất còn lên tới hơn 1000w luôn á.
Quý Thiếu Yến biết Chu Lê đang say, nhìn nhìn cậu rồi nói khẽ: "Đi mướn phòng không?"
Sau sự kiện "mướn phòng tính giờ", hai người cũng chỉ đi mướn phòng thêm có một lần, mà còn là vào ban ngày ban mặt nữa chứ.
Bởi vì ở nhà thì không được tiện, mà dùng cái cớ tới nhà người kia ở cũng dễ dàng bị vạch trần, cho nên chỉ cần buổi tối không về nhà thì khác nào đang hê lên cho hai bên rằng "tụi này đi mướn phòng đấy", thiệt sự hơi bị rơi cái liêm sỉ.
Nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ của Chu Lê thì Quý Thiếu Yến cũng không muốn nhịn nữa.
Dù sao hai người cũng chuẩn bị đính hôn rồi, đương nhiên có thể ra ngoài ở với nhau, hắn quyết định không thèm che giấu bản tính không biết xấu hổ của mình nữa.
Chu Lê cũng chưa say tới không biết trời trăng gì, dứt khoát nói: "Đi."
Vì vậy khi xe chạy tới nội thành, Quý Thiếu Yến lập tức bảo tài xế dừng xe trước khách sạn, tiện thể để Chu Lộ Văn báo với người nhà là hai người không về.
Chu Lộ Văn và tài xế vẫn tiếp tục trầm mặc, đưa hai người họ tới nơi sau đó cong chân chạy vội.
Quý Thiếu Yến đỡ người lên lầu, vừa vào cửa đã thẳng tiến tới giường lớn.
Trên đường Chu Lê vừa ngủ một giấc nên lúc này đã tỉnh rượu, đưa tay ra ôm hắn.
Ông bà ta đã nói thì cấm có sai, thật sự là ăn quen bén mùi mà.
Hai người nổi hứng làm bậy với nhau, ngay cả cơm chiều còn chưa kịp ăn.
Quý Thiếu Yến ngày thường không phát bệnh vẫn luôn dịu dàng ấm áp, nhưng mỗi khi lên giường lại không thể khống chế được dục vọng chiếm hữu của bản thân, tới cuối cùng Chu Lê chỉ có thể lầm bầm mấy câu không rõ rồi mau chóng ngủ mất.
Quý Thiếu Yến mang biểu cảm cực kỳ dịu dàng mà vuốt ve mặt cậu.
Chu Lê quá tốt, đã không biết bao nhiêu lần hắn muốn trói hết đám người xung quanh Chu Lê cộng với con chó kia lại rồi ném đi thật xa, khiến bên cạnh cậu chỉ còn lại một mình hắn, tựa như lúc này vậy, thật tốt biết bao.
Hắn sung sướng nâng cằm Chu Lê lên hôn một cái, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều có được sự thỏa mãn cực kỳ to lớn.
Bọn họ ở khách sạn một đêm, giữa trưa hôm sau chính là bữa tiệc của nhóm nhị đại.
Chu Lê để Quý Thiếu Yến xoa xoa eo cho mình, sau đó mới về nhà thay quần áo rồi đi tới nhà hàng gặp mặt đám người Trịnh Tam.
Cả nhà cùng nhau kể về chuyến nghỉ đông của bản thân, Chu Lê thấy bọn họ cơm nước xong thì định giải tán, không vui hỏi: "Sao lại không tới hội sở chơi một chút chứ?"
Còn không phải vì có cậu ở đây à!
Một đám người đều nhớ tới hình ảnh thảm thiết khi xưa, cố gắng giữ vững nét mặt, cười nói: "Có mấy người vừa trở về nước thôi nên muốn nghỉ ngơi thêm tí."
Chu Lê: "Này dễ mà, mấy người tụi mình đi là được rồi."
Mấy người yên lặng liếc nhìn cậu, sau đó dùng ánh mắt cầu xin nhìn Quý Thiếu Yến.
Quý Thiếu Yến đương nhiên sẽ ủng hộ Chu Lê, cười tỏ vẻ đồng ý.
Cả đám: "..."
Mẹ nó cậu thấy hay thì đi mà nghe một mình, đừng kéo tụi này vào được không cảm ơn?
Yêu đương khiến người ta phát rồ, câu này thật sự không trật đi đâu!
Đám người đau khổ tột độ, cuối cùng ôm tâm lý tránh được mồng 1 thì cũng không tránh được ngày rằm, lần này tránh được thì chắc chắn sẽ còn lần kế nữa, đành phải bi tráng nhắm mắt đưa chân.
Kết quả khi Chu Lê cất giọng lại khiến bọn họ sửng sốt ngay tức thì.
Trịnh Tam hoàn hồn lại đầu tiên: "Đm cậu như này là sao chứ?"
Chu Lê cười đáp: "Cố ý đi học đó, thấy sao?"
Hóa ra cậu cũng tự biết được mình hát dở à, cả đám cảm động xém rớt nước mắt.
Trịnh Tam vỗ tay: "Hay lắm!"
Lưu Tiểu Duy: "Chu thiếu trâu bò!"
Đường Tử Hân: "Hoàng tử tình ca!"
"Quá khen quá khen, mấy bài sau đều là của tôi hết nè," Chu bá chủ micro nghiêm túc cầm mic đứng đó, nói, "Bài tình ca tiếp theo này tôi tặng cho bạn trai mình."
Đám người vừa rồi còn khen lập tức lật mặt.
"Biến biến biến, biến xuống ngay!"
"Từ chối ăn cơm tró!"
"Cắt, tua qua khúc này đi được không!"
Đương nhiên cũng không có ai thật sự chạy lên kéo cậu xuống, Chu Lê làm như không nghe thấy, chăm chú mà nhìn Quý Thiếu Yến, vì hắn hát một bài xong mới bị mọi người lôi xuống.
Quý Thiên Dương thấy cậu lại chạy đi chọn bài hát, sáp tới gợi chuyện: "Mấy cái này anh đều học hết sao?"
Chu Lê ừ một tiếng sau đó liếc nhìn gã: "Tôi nghe anh trai cậu nói cậu đi du lịch, đi đâu vậy?"
Quý Thiên Dương: "Chỉ chọn bừa một chỗ để đi thôi."