Quý Thiên Dương nhìn lại tư liệu nhân vật trong đầu mình, chưa từng thấy Quý Thiếu Yến xuất hiện tình trạng này bao giờ.
Khi tới đây tuy gã biết Quý Thiếu Yến là đứa con của vận mệnh, nhưng chỉ có thể nhìn ra được hắn là người tâm cơ thâm trầm từ trong ký ức bị hắn dạy dỗ của nguyên chủ, Quý thiếu gia thật sự quá biết diễn, đây là lần đầu tiên gã thấy Quý Thiếu Yến như vậy.
Gã thiệt sự là bị hù muốn vỡ mật: "Tôi tôi tôi còn có cái cái gì chưa nói chứ?"
Quý Thiếu Yến lạnh lùng nhìn gã.
Ảnh đế này thật rất rất chuyên nghiệp, tới nước này rồi mà vẫn không bỏ thiết lập nhân vật của đứa em ngu nhà hắn xuống.
Hắn bảo tài xế lái xe tới bệnh viện đồng thời nâng tường gỗ cách âm lên.
Tài xế từng "may mắn" thấy được trạng thái này của cậu cả nhà mình, lần này cảm giác so với lần trước còn đáng sợ hơn không ít, ngay cả một cái liếc mắt cũng không dám nhìn, vâng lời chạy tới bệnh viện.
Quý Thiếu Yến cũng không buông Quý Thiên Dương ra, ngồi xuống nhìn chằm chằm gã rồi nở nụ cười, dịu dàng nói: "Anh nói xem?"
Ngay cả suy nghĩ muốn giết hắn cũng đã nhảy ra trong đầu Quý Thiên Dương, nhưng lại sợ hắn nhất thời điên lên ném ngọc đi, vội dựng thẳng ba ngón tay lên trời: "Tôi thề tất cả mọi chuyện tôi nói đều là sự thật, hơn nữa những gì nên nói đều đã nói hết rồi!"
Nụ cười của Quý Thiếu Yến càng thêm rực rỡ: "Vậy tại sao cậu ấy lại hôn mê?"
Quý Thiên Dương kinh ngạc: "Hôn mê?"
Ngay sau đó gã mới kịp phản ứng lại, trong lòng bỗng chốc sợ hãi, hỏi: "Lần trước cậu ấy chạm vào ngọc cũng hôn mê sao?"
Quý Thiếu Yến nhìn chằm chằm gã không nói gì.
Quý Thiên Dương liền đoán tám chín phần là vậy, trái tim càng đập tới điên cuồng, trên mặt thở phào một hơi: "Chỉ hôn mê ba ngày thôi, không sao hết."
Quý Thiếu Yến: "Tôi không nhìn ra được có chỗ nào để gọi là không sao cả."
Quý Thiên Dương nói: "Người thông qua Trọng Liên đi tới thế giới khác lần đầu tiên sờ vào ngọc bội mới đều sẽ hôn mê ba ngày, trừ người đã được buộc chặt như tôi.
Tôi cho rằng cậu ta đã ngất xỉu một lần rồi thì chạm vào cái thứ hai sẽ không sao nữa nên mới không nói, hơn nữa hai người cũng đâu có hỏi tôi đâu!"
Gã ra vẻ oan ức muốn chết, "Cậu yên tâm đi, cũng chỉ là ngủ ba ngày thôi, không hề gì.
Nếu ba ngày sau cậu ấy không tỉnh thì cậu cứ ném miếng ngọc kia xuống biển ngay trước mặt tôi, tôi sẽ không hề oán giận tí nào."
Quý Thiếu Yến vẫn nhìn gã chằm chằm.
Quý Thiên Dương đối diện với hắn, nét mặt vừa căng thẳng lại nghiêm túc.
Quý Thiếu Yến nghĩ một lát rồi buông tha cho gã, tựa vào lưng ghế.
Chu Lê lại được đưa vào bệnh viện lần trước.
Từng có kinh nghiệm một lần rồi, khi người nhà họ Chu nghe bác sĩ nói tất cả số liệu đều bình thường thì đơ mặt ra.
Bác sĩ cũng đơ theo.
Ông cũng biết như vậy là không bình thường nhưng không có gì thì chính là không có gì hết đó, ông có thể làm được gì nữa bây giờ?
Lúc này Quý Thiếu Yến tới nơi.
Hắn nhìn người trên giường một cái, kéo ghế ra ngồi xuống sau đó ôn hòa nói: "Để cháu trông cậu ấy, mọi người cứ đi làm việc của mình đi."
Cha Chu nóng ruột không chịu được.
Sau lần trước ông cũng đã tìm chuyên gia tới khám cho Chu Lê.
Chuyên gia nói người mắc chứng đa nhân cách thì có khi một nhân cách sẽ xuất hiện thời gian rất lâu, có khi sẽ thường xuyên thay đổi nhân cách, cũng có khi người bệnh tự mình điều chỉnh hợp nhất các nhân cách lại trở thành người bình thường, cho nên chính chuyên gia cũng không nói được tình hình cụ thể sẽ ra sao.
Đã lâu như vậy rồi bọn họ vẫn chưa nhìn thấy Tiền Lập Nghiệp, vốn tưởng rằng lần hôn mê đó có khi là Chu Lê đang hợp nhất nhân cách lại, không ngờ lần này lại hôn mê tiếp.
Lần này tỉnh lại là Chu Lê hay sẽ là một nhân cách khác?
Cha Chu và Chu Lộ Bác phải đi họp, ở lại đợi hai mươi phút thấy Chu Lê vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại đành phải chạy tới công ty.
Bà Chu và Chu Lộ Văn vẫn ở lại trông Chu Lê như lần trước, thấy Quý Thiên Dương cũng ở đây liền bảo gã về đi học.
Quý Thiên Dương nhìn người nào đó, chờ hắn ra lệnh.
Quý Thiếu Yến suy nghĩ tới miếng ngọc, trong thời gian ngắn cũng không sợ gã có thể làm ra chuyện gì, nói: "Anh cứ tới trường đi, bên này không cần tới anh."
Quý Thiên Dương nghe lời vâng một tiếng, nhìn nhìn Chu Lê trên giường, vẫn giữ vững thiết lập nhân vật an ủi hắn: "Anh hai anh đừng quá lo, bác sĩ đã nói không sao rồi mà."
Quý Thiếu Yến không quan tâm ừ một tiếng với gã, nắm tay Chu Lê.
Tin tức Quý thiếu, Chu Lê và Chu Lộ Văn cùng nhau vắng mặt nhanh chóng truyền khắp trường, lời đồn kiểu gì cũng có hết.
Được đoán nhiều nhất là hai người kia có khi sắp đính hôn rồi, làm đám fan não tàn kêu than một trận.
Nhóm nhị đại cảm thấy không đúng, nếu có chuyện lớn như đính hôn thì bọn họ đã được báo tin đầu tiên, cho dù hai bên chỉ đang bàn bạc với nhau thôi cũng không cần thiết phải chọn thời gian vào ngày đi học như thế này.
Sau khi nghe ngóng một chút bọn họ mới biết Chu Lê đã xảy ra chuyện.
Vì Trịnh Tam và Đường Tử Hân nhắn tin cho Chu Lê đều không thấy ai trả lời, cứ như đá chìm đáy biển vậy.
Mà vào nhóm tag ba người kia thì chỉ thấy Quý thiếu cùng Chu Lộ Văn ra đáp mấy câu, chuyện này chứng tỏ người không lên tiếng kia đang gặp vấn đề.
Quý Thiếu Yến biết bọn họ đều thành tinh hết rồi, cũng không muốn giấu nữa nên nói với bọn họ chuyện Chu Lê nằm viện, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Nhóm nhị đại xem xong lập tức đứng ngồi không yên.
Tuy Chu Lê thường xuyên khiến bọn họ thấy cạn lời nhưng cách làm người lại thật sự không tồi, anh em bị bệnh sao bọn họ có thể ngồi nhìn được?
Vậy nên giữa trưa bọn họ tranh thủ một chút thời gian tới thăm bệnh, thấy Chu Lê đang ngủ, nhìn một lát thì thấy cậu không có gì đáng lo nên chỉ nhỏ giọng nói chuyện với Quý Thiếu Yến sau đó an tâm ra về.
Nhưng lại qua một ngày nữa vẫn không thấy Chu Lê trồi lên trong nhóm, hôm sau cũng không đi học như cũ.
Lúc này bọ họ lại đi thêm một chuyến nữa, vẫn thấy Chu Lê đang ngủ nên không dám làm phiền, tiếp tục tạm biệt ra về, mãi cho tới khi Lưu Tiểu Duy chần chừ mở miệng: "Vẫn luôn không online nhưng này hình như không giống với cậu ấy lắm đâu.
Mỗi lần chúng mình đi qua đều thấy cậu ấy đang ngủ, mọi người nói xem...!thật sự là trùng hợp tới vậy sao?"
Mấy người còn lại im lặng nhìn y, chợt nhận ra những lời này rất có lý, bị dọa sợ.
Nhưng mà không chờ bọn họ tưởng tượng theo hướng nghiêm trọng thì Chu Lê đã tỉnh lại.
Cậu vẫn giống như lần trước, chỉ cảm thấy mình vừa ngủ một giấc.
Không giống chính là khi nhìn thấy khối ngọc cao bằng người kia cậu đã biết bản thân đang hôn mê, tiếc rằng muốn tỉnh cũng không tỉnh được, đành phải ngồi chờ thời gian trôi qua – không nhiều không ít, cậu hôn mê đúng ba ngày.
Quý Thiếu Yến thấy cậu tỉnh lại thì trái tim đang treo lên cuối cùng cũng được giải thoát, đưa tay kéo người vào ngực ôm lấy.
Chu Lê cũng ôm lại hắn: "Ngại thật, lại khiến cậu phải lo lắng rồi."
Quý Thiếu Yến vẫn không nói tiếng nào, chỉ siết chặt vòng tay thêm một chút.
Bà Chu và Chu Lộ Văn cũng muốn đi qua xem Chu Lê nhưng thấy Quý Thiếu Yến thật lâu không chịu buông người ra, cũng không quấy rầy hai người mà đi tìm bác sĩ.
Quý Thiếu Yến thấy mọi người đi hết thì mới chịu buông tay, nâng cằm Chu Lê lên hôn một cái: "Thấy thế nào?"
Chu Lê đáp: "Không sao hết, rất khỏe."
Quý Thiếu Yến: "Không có chỗ nào khó chịu chứ?"
Chu Lê: "Không có, cậu không hỏi ảnh đế sao?"
Quý Thiếu Yến đáp: "Có hỏi."
Hắn thuật lại lời giải thích của Quý Thiên Dương, nhận xét, "Không biết là thật hay giả nữa."
Chu Lê ừ một tiếng, còn chưa kịp nói gì thêm đã thấy bác sĩ và hộ lý vọt vào.
Bọn họ cẩn thận kiểm tra một lượt xong, phát hiện vẫn không có vấn đề như lần trước, thấy bệnh nhân muốn xuất viện thì cạn lời rời đi, bắt đầu nghi ngờ bản thân mình không đủ chuyên môn nên lần não cũng là người ta tự mình tỉnh lại.
Chu Lê không biết được chuyện bản thân vừa khiến cho mấy nhân viên y tế hoài nghi cuộc đời.
Cậu rửa mặt sau đó ăn một ít rồi theo mấy người bà Chu trở về nhà, tiện thể hiện hình trong nhóm chat.
Đương lúc đám người Trịnh Tam thả cho trí tưởng tượng bay xa đoán già đoán non xem cậu đã xảy ra chuyện gì, thấy vậy lại sợ hãi thêm lần nữa rồi vội hỏi cậu làm sao.
Chu Lê cười gõ chữ: Không có gì, chỉ ngủ say như chết mà thôi.
Trời má nó ngủ say như chết.
Cả đám lập tức xếp hàng gửi dấu ba chấm, thấy tên kia bảo ngày mai sẽ đi học thì ồn ào khuyên cậu nên nghỉ thêm mấy ngày đi.
Chu Lê: Yên tâm đi, tôi ra sân thể dục chạy hai vòng cũng không sao nữa là.
Cậu tám chuyện với cả bọn mấy câu sau đó ăn cơm với người trong nhà rồi kéo Quý Thiếu Yến về phòng, nằm trên giường nhìn hắn.
Quý Thiếu Yến: "Sao vậy?"
Chu Lê: "Ngắm cậu."
Quý Thiếu Yến cười cười ôm cậu một lát, xoa đầu cậu: "Buồn ngủ không, ngủ một lát đi."
Chu Lê: "Không ngủ được."
Quý Thiếu Yến: "Cậu thật sự không sao chứ?"
Chu Lê đáp: "Không sao mà."
Quý Thiếu Yến lại hôn cậu mấy cái, bàn tay trượt xuống phía dưới, nhỏ giọng thì thầm: "Không ngủ được...!vậy thì làm ít chuyện khác nhé?"
Giọng nói này dường như mang theo móc câu, hết thảy giống như đang dụ dỗ người ta lại ẩn chứa mấy phần ôn nhu.
Chu Lê không suy nghĩ tí nào lập tức đồng ý, sau đó xuống giường lấy mấy thứ đồ cần dùng tới.
Quý Thiếu Yến lo lắng tròn ba ngày, thật sự rất muốn thân mật cùng Chu Lê một chút.
Nhưng mà cùng lắm hắn chỉ nghĩ dùng tay làm thôi, không ngờ ngốc bạch ngọt lại muốn làm tới cùng.
Hắn nhìn hai thứ Chu Lê đang cầm trong tay, hỏi: "Mua lúc nào vậy?"
Chu Lê đáp lời: "Mua lâu rồi, nghĩ có lẽ hôm nào sẽ cần dùng tới, cậu coi, chả trật đi đâu."
Quý Thiếu Yến chào thua, kéo người lên giường.
Ban ngày ban mặt nên bọn họ cố gắng nhỏ tiếng, ở trong phòng ngủ không biết xấu hổ lăn hết cả buổi trưa.
Đến tối Chu Lê chỉ ăn một chén cơm đã lên lầu ngủ, khiến cho người nhà họ Chu lo lắng không yên, cảm thấy so với lần trước cậu có vẻ mệt mỏi hơn nhiều, thầm nghĩ không nên xuất viện sớm như vậy, đáng lẽ nên ở lại thêm mấy ngày nữa.
Chu Lê hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này, sáng hôm sau tinh thần tràn trề mà đi học.
Quý Thiên Dương sợ Quý Thiếu Yến trút giận lên người mình nên ba ngày nay vẫn không dám mò tới bệnh viện.
Lúc này thấy Chu Lê không có việc gì mà tỉnh lại gã mới dám chậm rãi len lén đi tới trước mặt bọn họ, cúi đầu làm kẻ dưới cẩn thận ở cạnh một tháng trời, cuối cùng không nhịn nổi nữa mới hỏi tới chuyện sờ ngọc.
Quý Thiếu Yến và Chu Lê cùng nhau bàn bạc thiệt hơn mới cho ra được một cách, hẹn ngày với Quý Thiên Dương.
Dĩ nhiên Quý Thiên Dương không dám có ý kiến gì, kiên nhẫn vừa đi học vừa chờ thời gian trôi qua, không hay không biết cũng đã tới được ngày hẹn.
Hôm nay là thứ sáu.
Chu Lê về nhà bỏ cặp sách xuống, cơm nước xong xuôi dắt cho đi dạo như thường ngày, không nhanh không chậm men theo con đường nhỏ đi về phía trước, vừa đi vừa đợi Quý Thiếu Yến ra cùng cậu đi dạo.
Đúng lúc này phía sau bỗng dưng vang lên tiếng động cơ xe, tốc độ cực nhanh, két một tiếng dừng lại bên cạnh cậu.
Cậu thầm giật mình, thấy là một chiếc xe thương vụ loại chở được nhiều người, ngay sau đó cửa xe được kéo lên, hai người đàn ông từ trong xe vọt ra, người thứ ba đi xuống trong tay còn cầm theo một cây gậy bóng chày, cực kỳ quen mắt, đúng là Lâm gia.
Lâm gia không nói tiếng nào thẳng tay bổ lên đầu gâu đần, đánh ngất nó sau đó xách lên ném vào bụi cỏ.
Cùng lúc đó, hai người đàn ông khác cùng nhau bắt Chu Lê đang muốn chạy lại, nhét người vào xe rồi nhanh chóng đi mất.
Toàn bộ quá trình xảy ra không tới ba phút, đặc biệt đơn giản đến thô bạo.
Lúc này trời còn chưa tối, mà tiểu khu này không phải loại người nào muốn vào là vào, bọn chúng có thể đi vào thì khẳng định có người bên trong đã nói trước một tiếng với bảo vệ, gần như ngay lập tức Chu Lê đoán được là Quý Thiên Dương.
Còn một ngày nữa là được sờ tới ngọc lại ra tay, hiển nhiên Quý Thiên Dương đã muốn trực tiếp trở mặt với bọn họ.
Gã không thể đứng ở phía đối lập với bọn họ, vậy nên kết cục của chuyện này hẳn là gã hiểu rõ, đây rõ ràng không phải muốn tiếp tục ngọt nhạt cùng nhau nữa...!Chu Lê vừa nghĩ xong thì lập tức bị một tấm vải được tẩm thuốc bịt kín mũi miệng, dần dần mất đi ý thức.
Tiểu khu lần nữa yên tĩnh lại, Quý Thiếu Yến đi tới chỗ ngày thường vẫn hẹn với Chu Lê, nhìn xung quanh một vòng không thấy người đâu liền gọi điện cho cậu, kết quả không ai bắt máy.
Hắn đang muốn gọi lại thì thấy Chu Lê tự nhắn tới một tin nhắn, bảo hắn chờ cậu một lát, cậu đang có chút việc bận.
Hắn khẽ nhướng mày, không hiểu chuyện gì có thể khiến Chu Lê không thể nhận điện thoại nhưng lại có thể gửi tin nhắn được, vừa định gọi thêm một cuộc nữa muốn nghe chính miệng Chu Lê nói thì bỗng dưng nghe thấy tiếng rên của gâu đần.
Gâu đần còn chưa hoàn toàn ngất đi.
Đám người Lâm gia vừa đi không lâu thì nó cũng lập tức mang theo cái đầu đầy máu giãy giụa chui ra từ trong bụi cỏ.
Chỉ là cú đánh kia có hơi nặng, nó không thể nào chạy được nên chỉ có thể vừa kêu rên vừa lảo đảo đi về phía trước.
Quý Thiếu Yến thình lình nhìn thấy nó, mau chóng đi qua tiện tay trả lời tin nhắn: Được, đợi câu.
Đám người Lâm gia thấy vậy thở phào một hơi.
"Được rồi, đã giữ chân được hắn."
"Cho nên đám nhà giàu mấy người đừng dùng cái gì mà khóa vân tay, nhìn coi, phí chút sức là đã mở được."
"Chúng ta có thể giữ chân hắn bao lâu đây?"
Gã sung sướng cười một tiếng, "Không quan trọng, bấy nhiêu thời gian cũng đủ rồi, tới đằng trước đổi xe sau đó lại gửi thêm một tin hẹn hắn đi đến hồ nhỏ gặp mặt rồi ném điện thoại đi ngay."
Người trên xe đều nghe theo gã, dạ một tiếng.
Quý Thiếu Yến trả lời xong tin nhắn thì gặp được một nhị đại trong vòng.
Người kia đang định lái xe ra ngoài dạo, nhìn thấy cạnh hắn có một con gâu đần máu chảy đầm đìa cũng nhận ra đây là chó của Chu Lê, vội chạy tới: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Quý Thiếu Yến đang muốn tìm người giúp đỡ, thấy vậy đáp: "Đưa nó lên xe sau đó chở tôi tới phòng giám sát."
Người kia lập tức kéo mạnh cửa xe ra.
Cơ hội để có thể giúp đỡ Quý thiếu không nhiều lắm, y lập tức quyết định không đi dạo nữa mà