Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Bờ Biển


trước sau

Salman bị hai từ “người đẹp” gọi cho cả người tê dại, trong đầu hắn bắt đầu suy nghĩ đến một trăm biện pháp khiến Nhậm Dật Phi thở dốc kêu “Quan Nguyệt”.

Không ngờ giây tiếp theo liền xuất hiện cốt truyện Salman hãm hại A Phi.

Vì không biết chân tướng thực hư nên hắn hạ lệnh ra tay với tất cả người chơi mà Salman nghi ngờ thân phận, thậm chí ép Nhậm Dật Phi không thể không phá vỡ trần nhà để đến phòng thí nghiệm tìm kiếm manh mối.

Sau khi giải quyết xong vấn đề sản phụ thì Nhậm Dật Phi và Salman lại gặp nhau lần nữa, nhưng cuối cùng hai người vẫn tách ra trong không vui.

“Bắt! Mặc kệ sống chết.” Salman nghiến răng nghiến lợi, Nhậm Dật Phi bị buộc phải trốn tránh bên ngoài, hơn nữa hắn bắt đầu biến hóa thành tinh linh dưới ánh trăng.

Hôn phi là gánh nặng rất lớn đối với toàn bộ nam quý tộc, huống chi thân thể “Giang” đã vốn ốm yếu trời sinh, quả nhiên hôm sau hắn liền đổ bệnh.

Nhìn Nhậm Dật Phi một mình cắn răng chịu khổ, Salman ở bên ngoài video cực kỳ đau lòng, hắn không khỏi tự trách bản thân.

Đặc biệt cảm giác tự trách này đã lên tới đỉnh điểm khi Salman phát hiện dịch lam mà đám binh dân kiểm tra khiến Nhậm Dật Phi trong thân xác “Giang” khó chịu đến mức nôn hết thuốc ra đất.

“Thật xin lỗi.” Salman viết chữ vào lòng bàn tay Nhậm Dật Phi, “Anh không nhận ra em.”

Diễn xuất chính là công việc, không có công việc nào trên đời là không phải chịu khổ, thế nên bản thân Nhậm Dật Phi hoàn toàn không có cảm giác gì, hắn còn có thể mỉm cười viết vào lòng bàn tay Salman: “Ngoan, là vì tôi quá mạnh.”

Salman nắm chặt tay người nọ hơn một chút: Anh sẽ học tập, học làm sao để chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra được em.

Chuyện hai người nọ mắt gửi mày trao là bí mật nhỏ giữa đôi tình nhân,  những người khác không thể hiểu nổi.

Đám người A Kim không hiểu lý do vì sao biểu tình bọn họ lại đột nhiên thay đổi lớn đến vậy, thậm chí nhân viên công tác cũng bắt đầu thấp thỏm lo lắng: Là tôi cắt video không tốt hay phối âm xảy ra vấn đề? Vì sao Salman lại đen mặt? Vì sao Nhậm Dật Phi lại run rẩy? Trước kia Nhậm Dật Phi đến đây kiểm tra tiến độ video cắt nối đều chưa từng như thế.

Xong việc, bà chủ A Kim cẩn thận hỏi đến vấn đề này, đương nhiên những gì cô hỏi là Nhậm Dật Phi muốn chỉnh sửa lại phần nào hay không, xin cứ việc đề xuất, dù sao bộ dáng Salman đột nhiên tắt đi nụ cười khiến A Kim có hơi thấy sợ.

“Không cần, hiện tại đã rất tốt, đừng sửa thêm gì nữa, giữ lại đi.” Nhậm Dật Phi gửi sò trắng làm phần thưởng theo thường lệ, sau đó để lại video Trò chơi nhỏ đã cắt đi hình ảnh hắn cắn nuốt trò chơi.

Lời nói Nhậm Dật Phi thoáng làm bà chủ A Kim như chim sợ cành cong yên lòng. Nhưng mà biểu tình đáng sợ của Salman vẫn dọa không ít quần chúng không biết chuyện, vì vậy việc kiểm tra video vừa kết thúc thì Nhậm Dật Phi lập tức kéo Salman rời cửa.

Đám nhân viên của phòng làm việc Hậu Kỳ Kim Điểm ở phía xa xa dõi mắt trông theo, nhìn bóng dáng bọn họ đã đi rất xa, đột nhiên hai tay bên dưới chậm rãi đan chặt, cuối cùng hai người tiến vào phi thuyền con thoi rồi đi mất hút.

“Bọn họ là thật?”

“Đi đâu bây giờ?”

Nhậm Dật Phi cẩn thận suy nghĩ: “Đến nơi anh sinh sống lúc trước đi, muốn hiểu biết thêm về anh.”

Mối quan hệ hài hòa lâu dài nào cũng cần hiểu rõ lẫn nhau. Chẳng qua Nhậm Dật Phi không thích kết giao với người khác, chứ không phải hắn không hiểu cách kết giao thế nào.

Chuyện này lập tức đánh trúng tim Salman, hắn mở cờ trong bụng: “Vậy chúng ta đến thành Đông Tinh.”

Thành Đông Tinh.

Gần tới ngưỡng cửa cuối năm, người chơi có ít điểm tích lũy bắt đầu bị loại trừ, đám người chơi còn lại đều bận rộn chạy đi làm nhiệm vụ, vì vậy người đi đường rất ít.

Salman và Nhậm Dật Phi đi dạo trên một con phố sầm uất ở thành Đông Tinh.

Bởi vì những “nỗ lực không ngừng” của Salman nên rốt cuộc thành Đông Tinh cũng biến thành một khu vực không có thế lực to lớn nào quản lý.

Đúng vậy, đám người Hồng Ân đã tan đàn xẻ nghé tại chỗ, Đông Phong cũng tuyên bố đi đời, chỉ có Xuân Vũ Lâu là vẫn còn hoạt động. Nó dựa vào thế lực khác kiếm sống, hàng đêm nhảy múa hát ca như cũ.

Bọn họ vừa mới rời khỏi chỗ ở cũ của Salman.

Dường như nơi đó đã trở thành một khoảng đất trống. Sau khi Salman rời đi, căn nhà bị người tìm đến phá hủy cho hả giận, lúc sau Salman quyết định gọi người tới dọn dẹp một lần, căn nhà liền chỉ còn bộ dáng trống không.

“Trước đây anh thường đi lại trên con đường này, màn đêm vừa buông là khắp nơi đều sáng đèn neon. Có điều không xinh đẹp bằng cánh đồng hoang vu và bãi biển của A Phi.” Salman lược bỏ bớt không khí ngột ngạt rối loạn lúc đêm về.

“Ồ? Hai người là?”

Đương nhiên hai thanh niên có vẻ ngoài và khí chất xinh đẹp đi dạo trên đường rất hấp dẫn tầm mắt người khác, không lâu sau đám người chơi qua lại lập tức nhận ra thân phận của bọn họ.

“Đã lâu không gặp nhỉ, anh Salman.”

Nhậm Dật Phi chỉ mới ghé qua nơi đây một lần, song Salman đã ở lại một năm nên rất nhiều chủ tiệm ven đường đều quen biết hắn. Bọn họ bắt đầu chạy tới chào hỏi.

“À, gọi tôi Salman được rồi.” Cái tên đại diện cho lịch sử đen tối cứ như vậy bại lộ trước mặt Nhậm Dật Phi, cho dù da mặt Salman có dày cách mấy thì cũng không thể không đỏ bừng.

Bên cạnh đó, một nhóm người khác cũng từ đâu đi tới vây quanh Nhậm Dật Phi. Bởi vì hắn là truyền thuyết xuất thế ngang trời nên người đến xem không ít. Nhưng mà ngày thường mọi người không thể gặp được hắn, mặc cho là hiện thực hay là ở trên mạng, Nhậm Dật Phi đều không hề xuất hiện, hiện tại sự nhiệt tình của đám người bọn họ thật không thể diễn tả thành lời.

Ai biết lúc này lại nhìn thấy người, bọn họ còn không được ùa đến như ong vỡ tổ sao?

Song vì sợ hãi địa vị đôi bên chênh lệch, chắc chắn bọn họ không dám điên cuồng như người hâm mộ theo đuổi thần tượng ở hiện thực.

“Thỏ Đen! Tôi đã xem hết tất cả video của cậu, diễn xuất của cậu đúng là cực kỳ xuất sắc. Nhưng mà chúng tôi vốn không thể làm được giống như cậu.”

“Không cần làm đến mức giống hệt tôi. Người học tôi thì sống, kẻ giống tôi sẽ chết.” Thứ bọn họ cần học tập ở Nhậm Dật Phi chính là năng lực thu thập tin tức, phân tích tin tức và sử dụng tin tức hợp lý, chứ không phải bắt chước hắn lẫn vào giữa đám người NPC, cuối cùng nhảy bungee nguy hiểm theo cốt truyện.

“Đại lão, bình thường làm sao anh có thể phân tích nhân vật và hoàn cảnh chính mình nhanh nhất ạ?”

“Nhìn bàn tay trước tiên. Bàn tay là thứ thể hiện hoàn cảnh sống và trình độ công việc chính xác nhất. Tiếp theo là nhìn từ chất liệu trang phục, kiểu dáng đến độ mới cũ, sau đó quan sát trang sức phối thêm, có thể phân tích được mức độ tiêu xài đại khái. Xét đến vị trí hiện tại thì phải nhìn giày, bởi vì giày có khả năng đoán ra hoàn cảnh vị trí nơi nhân vật này xuất hiện.”

Thấy Thỏ Đen nhã nhặn hiền lành, người cũng dễ nói chuyện nên càng nhiều người chơi bốn phía ùa đến xung quanh hắn, trong ba vòng ngoài ba vòng, mang theo một trăm lẻ một câu hỏi thắc mắc.

Nhậm Dật Phi là nghệ sĩ giới giải trí, đương nhiên hắn rất có kinh nghiệm đối phó tình huống bị đám đông vây quanh. Vì vậy Nhậm Dật Phi không hoảng loạn chút nào, thậm chí còn có thể một mình nói chuyện với tất cả bọn họ.

Chỉ có Salman bị đoàn người đẩy sang bên cạnh là cực kỳ nóng nảy. Hắn không khác nào mũi đao nhọn hung hăng đâm vào, rốt cuộc đẩy đám người ra rồi đứng chắn trước mặt Nhậm Dật Phi như một cây cột điện bằng sắt: “Tránh ra.”

Oái! Là Salman!

Salman rời khỏi nơi này chưa được bao lâu, tiếng tăm thủ lĩnh lưu manh vẫn còn chưa biến mất. Đám người trên đường cũng biết sợ hắn, trong thời gian ngắn bọn họ không dám động đậy gì thêm thật.

Nhân lúc đám người bị dọa cho đứng yên, Salman lập tức cầm tay Nhậm Dật Phi kéo đi. Một chiếc xe từ xa chạy đến dừng trước mặt hai người, cửa xe tự động mở rộng.

Bọn họ chui vào chỗ ngồi ở trong xe, chiếc ô tô “vèo” một tiếng phóng mất, để lại đoàn người chơi giờ mới kịp phản ứng.

“Hai người đó!” Dĩ nhiên đám người chơi để ý thấy hai người vừa kéo tay nhau, trong khi cái tên Salman mắc chứng sạch sẽ còn không thèm đeo găng tay trắng.

“Không thể nào đâu?”

“Em chào đại lão, em là Đao Nguyệt.” Tài xế ở ghế trước vui vẻ chào hỏi bọn họ.

Nhậm Dật Phi đã biết Salman có một đoàn đội từ lâu, nhưng mà đây vẫn là lần đầu hắn gặp thành viên trong đoàn đội: “Chào anh.”

“Video
nào của đại lão em cũng đều xem hết, còn xem tận mười mấy lần!” Nếu không phải bản thân đang lái xe, chắc chắn Đao Nguyệt đã hận không thể lách người chen vào giữa Salman và Nhậm Dật Phi tám chuyện.

“Khụ.” Tầm mắt Salman quét qua như lưỡi đao: Đừng quấy rầy chúng tôi nữa!

Đao Nguyệt do Salman gọi đến, cậu ta vẫn luôn ở đây để quản lý một hội trường trải nghiệm game thực tế ảo.

Ban đầu Salman muốn chạy đi dạo nơi đã từng quen thuộc một chút, thuận tiện nhớ lại xem vài chuyện trước kia, song không ngờ hắn vô tình đánh giá thấp tiếng tăm của hai người. Sau khi rút kinh nghiệm xương máu, Salman quyết định đi đến nơi không có người quấy rầy thật sự: “Chúng ta về nhà nhé?”

Nhậm Dật Phi không thích đám đông, nhưng vì người bên cạnh nên mới kiên nhẫn: “Vâng.”

Trở về nhà, nơi đó có ánh mặt trời, có bờ cát, có sóng biển và gian phòng nhỏ của hai người bọn họ.

Rốt cuộc Nhậm Dật Phi cũng mỉm cười vui vẻ.

Cắt được cái đuôi nhỏ Đao Nguyệt tưởng chừng sẽ theo về tới nhà, hai người về phòng bật lò sưởi, kéo một tầng rèm cửa, trên cửa sổ đã đọng lại một lớp sương mù mỏng rất nhanh, thế giới ngoài ô cửa đều mông lung mờ ảo.

Salman đi vào phòng bếp loay hoay, hắn nói mình sẽ làm mỳ Ý.

Nhậm Dật Phi ngồi xếp bằng trên sô pha cầm sách, trong tay bưng một ly trà sữa, trên bàn còn có một đĩa bánh xốp nướng cỡ lớn. Hắn lén mua thuốc dạ dày và thuốc tiêu thực, biểu tình vẫn nhàn nhạt như cũ.

Hôm nay thật lạnh, lạnh đến nỗi biển rộng bạt ngàn đều đã dần đóng băng, cho nên Nhậm Dật Phi quyết định không đi ra ngoài mà ở trong nhà làm tổ xem phim, hoặc là đi ngủ trưa.

“Xong rồi.” Salman mang hai đĩa mì trông rất giống mì Ý rời khỏi phòng bếp, một bên là sốt cà chua, một bên là thăn bò tiêu đen. Nhậm Dật Phi chọn đĩa mì sốt cà chua.

Salman nhìn người nọ chậm rãi ăn mì. Mặc dù đã trôi qua một hôm nhưng hắn vẫn có cảm giác lâng lâng không thật.

“A Phi.”

“Ừm?” Nhậm Dật Phi ngẩng đầu.

“Em quyết định chấp nhận anh khi nào?”

Nhậm Dật Phi nuốt mì trong miệng, hắn nhớ đến bánh kem nhỏ luôn cố gắng thể hiện cảm giác tồn tại ở thế giới ý thức: “Khi anh tiến vào thế giới của riêng tôi.” Nghĩa trên mặt chữ.

Salman ngồi đối diện húp một ngụm súp bơ, hắn cảm thấy đầu óc chính mình đều bị say choáng váng.

Salman và Thỏ Đen ở bên nhau!

Chỉ qua một thời gian buổi trưa ngắn ngủi, tin tức liền truyền đầy trên mạng. Hôm qua xếp hạng của Thỏ Đen tăng lên đúng là thời điểm nóng hổi nhất, tin tức của hắn vừa xuất hiện thì lập tức có người nhấp vào kiểm tra ngay.

Có kế hoạch, có video, có người chứng kiến, dường như chuyện này là sự thật rành rành.

“Tôi biết ngay mà, video nào đăng lên cũng thấy hắn, có vấn đề chắc luôn. Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?” Thế nhưng đám người chơi không quá ngoài ý muốn. Chủ yếu là vì mỗi video đều có dấu vết Salman để lại, hoặc ít nhiều gì thì bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Cũng không biết hai người đó muốn chơi qua đường cho vui hay là đang nghiêm túc.

Bọn họ đều là thanh niên trẻ tuấn tú, năng lực lại mạnh mẽ, đương nhiên người yêu thích không ít. Nếu hai người họ thật sự ở bên nhau, đám người kia phải khóc đến chết mất.

“Buồn cười vãi, cho dù bọn họ không yêu nhau thì cũng không đến lượt mấy người biết không. Yêu đương chứ có phải giúp đỡ người nghèo đâu?” Có người chơi mỉa mai si tâm vọng tưởng của đám người bên ngoài.

“… Anh nói chí phải.”

Lúc này, hai người nào đó trong miệng quần chúng ăn dưa đang làm gì?

Tại gian phòng xi măng bên bờ biển, cửa phòng nhỏ đóng chặt, hai tinh linh hướng dẫn run rẩy đứng ngoài cửa đón gió. Trước cửa đặt hai đôi dép lê kiểu dáng giống nhau nhưng khác màu, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng quần áo cọ xát sột soạt.

“…Salman?” Một giọng nói mơ màng buồn ngủ vang lên.

“Ngoan, gọi Quan Nguyệt.”

“A… Anh làm gì vậy?” Nhậm Dật Phi vừa có chút cảnh giác, không ngờ hắn lại bị tấm chăn mang theo mùi hương caramel mềm mại bọc lấy khiến đầu óc mơ màng.

“Mặc áo khoác ngủ trưa sẽ bị cảm. Em đọc truyện đến đâu rồi?” Salman cởi áo khoác Nhậm Dật Phi ra rồi móc lên gọn gàng, sau đó hắn nhặt cuốn sách bị rơi lên.

Nhậm Dật Phi ngáp một cái, hắn vươn tay ra khỏi chăn bông: “Con cáo treo da mình lên giá cây…”

Bờ biển quá lạnh, thế là trong tường nhà hắn xuất hiện một cái lò sưởi ấm. Nhậm Dật Phi vốn đang nằm trên sô pha đọc sách, cuối cùng hắn đọc một lúc lại mơ hồ ngủ quên, sách cũng rơi xuống tấm thảm mềm.

Thảm dưới đất là thảm mới trải, màu xám và màu lam hợp lại thành hình vẽ hoa văn, đây là sở thích của người nào đó.

Mà người kia đang ngồi ở trên đất, anh dựa lưng vào sô pha, tay cầm cuốn sách mà Nhậm Dật Phi đánh rơi, thanh âm dịu dàng kể tiếp chuyện con cáo. Trước mặt đối phương là một cái bàn trà, trên bàn có ly trà sữa đã uống hơn phân nửa và một nửa bánh xốp nướng lớn.

Trong khi Nhậm Dật Phi thì đắp chăn bông mềm, hắn nghe chuyện cổ tích con cáo nửa mê nửa tỉnh, hô hấp mang theo mùi trà sữa thoang thoảng.

Lúc sau Salman kể xong chuyện cáo nhỏ tinh ranh, hắn đi đặt cuốn sách vào lại trên kệ sách.

Kệ sách không cao đặt rất nhiều cuốn sách lớn nhỏ, nhưng loại sách mà chủ nhân nó đọc qua nhiều nhất là truyện cổ tích thiếu nhi, giống như người nọ muốn bù đắp những năm tháng tuổi thơ đã lỡ mất.

Dù là truyện cổ tích, kẹo ngọt hay cả những niềm vui vô ưu vô lo, tất cả mọi thứ Salman đều muốn mang đến cho em ấy.

Hai tầng bức màn dày bị người kéo lại, đèn ngủ tắt đi, trong phòng lập tức tối sầm.

“Sô pha lớn lắm, cho anh xin một góc nằm được không?” Salman đi đến bên cạnh sô pha, hắn cúi người nói nhỏ.

Dường như Nhậm Dật Phi đã sắp ngủ rồi, hắn nghe vậy liền nâng mắt lên: “…Vâng.”

Thảm bông hơi xốc lên, một bóng dáng cao lớn khom lưng chui vào. Vì chiều dài sô pha không đủ, rốt cuộc hắn đành phải co chân, một tay cẩn thận duỗi qua ôm người đang ngủ vào lòng.

Trong bóng đêm, mùi hương ngọt ngào bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, cuối cùng làm nó càng trở nên nồng đượm.

“Ấm quá.” Nhậm Dật Phi nghĩ nghĩ rồi nhắm mắt ngủ mất.

Lò sưởi góc tường mới, ghế lười mới, thảm lót mới, gối tựa mới, sô pha mới có hai người ngủ trưa. Trong đó một người nhắm hai mắt, một người lặng lẽ mở mắt ra.

Dấu vết tồn tại của một người khác cứ như thế xâm lấn gian phòng nhỏ lạnh băng không biết tự khi nào. Người nọ thêm màu sắc rực rỡ, cũng thêm cả độ ấm dịu dàng.

“Tôi muốn đuổi ký chủ của cậu đi.” Tinh linh hướng dẫn ngoài cửa ứa nước mắt, “Trước kia ký chủ tôi sẽ không đối xử với tôi như vậy.”

“Sao cũng được, đi thôi, tôi trả tiền cho cậu.” Tinh linh hướng dẫn còn lại đáp.

Một trận lá rụng xuống, gió biển thổi vi vu, tiết trời lại càng thêm lạnh lẽo.

___

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện