Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Bờ Biển


trước sau

Thời gian gần đây Hoang Vu Chi Giác thật yên tĩnh.

Đã sắp hết năm nhưng kế hoạch thanh trừng đám người chơi cao thủ vẫn chưa thể hoàn thành, vì thế độ khó của phó bản cấp cao đột nhiên tăng lên, các phó bản đoàn diệt xảy ra liên tục.

Có điều tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến Nhậm Dật Phi. Hắn mới rời khỏi phó bản nên đang chuẩn bị tận hưởng nửa tháng tới nhàn rỗi.

Nói nửa tháng, bởi vì Nhậm Dật Phi là sinh vật tồn tại bằng cách hấp thu ánh mặt trời. Hóa thân vào từng nhân vật khác nhau chính là cách để cho hắn sống sót.

Nếu không cho Nhậm Dật Phi diễn xuất, có lẽ hắn sẽ lựa chọn chết đi lặng lẽ ở một góc không người.

Salman không biết tình huống cụ thể, song nếu A Phi muốn nửa tháng sau lại tiến vào phó bản, hắn nhất định đi theo.

Nhậm Dật Phi và Salman đi khắp nơi ở Hoang Vu Chi Giác để thử hết các món ăn ngon. Bọn họ từng ngồi thuyền câu cá ở sông Hàn, từng ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi tuyết, cũng nằm trên cánh đồng hoang vu nhìn ngắm dải ngân hà.

Đương nhiên thời gian nhiều nhất vẫn là cùng nhau choàng áo khoác lông, ngồi trong góc lò sưởi chơi cờ, có khi là cờ tướng, có khi là cờ nhảy.

Gian nhà được xây dựng rộng ra vì trong phòng có thêm một cây piano. Salman sẽ ở đó đàn nhạc, Nhậm Dật Phi sẽ sẵn lòng thưởng thức, hai người đều cảm thấy rất tốt.

Tháng năm bên bờ biển trôi qua an tĩnh vui vẻ bao nhiêu thì bên ngoài vẫn hỗn loạn như trước bấy nhiêu.

Không biết ai tiết lộ kế hoạch thanh trừng người chơi cấp cao, cũng tiết lộ phó bản gần nhất khó đến vậy vì Thập Đại vẫn còn chưa chết đủ. Thế nên sau đó liền xuất hiện một bộ phận người chơi cấp cao nhắm ngay lửa đạn về phía Thập Đại.

Chẳng qua mỗi người trong Thập Đại đều nắm thế lực riêng, đám người kia chỉ dám áp bức trên mạng, nếu cho đôi bên gặp nhau chính diện thật thì có đưa tiền bọn họ cũng không dám.

Thật ra Thập Đại đang rất buồn bực, dù sao cũng sắp ăn tết tới nơi. Nếu qua năm sau vẫn chưa chết đủ người thì chưa chắc sẽ chết hơn ba mạng, có khi chết đến sáu bảy nhân tài giống lần trước rồi mới ngừng.

“Hoang Vu Chi Giác không nên gọi Hoang Vu Chi Giác, phải gọi nó là nơi ác quỷ luân hồi mới đúng.” Người người không nhịn được cười khổ.

Tất cả người chơi bọn họ đều bị xét xử là linh hồn “có tội”, lòng mang ác ý trực tiếp giết người hay gián tiếp giết người, mới có thể tiến vào đến nơi đây.

Mà sự tồn tại của Hoang Vu Chi Giác chính vì để sử dụng phế vật đã nuôi là bọn họ: Vượt qua phó bản, ác quỷ tạo thành.

Tất cả thông tin đều cho người chơi trước hỏi ra. Nếu sự thật đáng sợ này bị người vạch trần, chỉ sợ góc nhỏ sẽ lập tức hỗn loạn, toàn bộ người chơi bình thường đều sẽ phát điên lên.

Mà Hoang Vu Chi Giác muốn thanh trừng một nhóm người chơi theo định kỳ cũng do sức chứa nó có hạn, nó cần một nơi để chứa người chơi mới.

Đến cuối cùng, Hoang Vu Chi Giác cũng chẳng phải con người, đương nhiên nó không biết yêu hận tình thù của nhân loại, càng không biết nhiều người trong số họ đều vì bất đắc dĩ.

Quả thật sát nhân chân chính đều tội đáng muôn chết, nhưng mà không ít người bị buộc phải kháng cự. Ai biết dù cho họ có tránh bị pháp luật định tội đi chăng nữa, rốt cuộc vẫn xuất hiện ở đây.

“Oán hận cũng vô nghĩa, trừ khi chúng ta có thể gia nhập bộ máy quản lý của Hoang Vu Chi Giác rồi thay đổi tiêu chuẩn chọn người chơi. Có điều, không có khả năng.”

Dù sao Hoang Vu Chi Giác đã xuất hiện nhiều năm, nếu có thể thành công thì đã thành công từ rất lâu.

“Không phải không có khả năng.” Trong diễn đàn đột nhiên xuất hiện một bình luận, mọi người nhìn xem, người nói là Trần Thâm.

“Nói thế nào?”

“Trò chơi nhỏ xuất hiện, nó là một hệ thống cùng chung đẳng cấp với Hoang Vu Chi Giác nhưng yếu hơn nhiều. Lúc trước chúng tôi vẫn luôn nghĩ rằng nó bị Hoang Vu Chi Giác cắn nuốt. Chẳng qua không lâu trước đây, “linh phụ” nói cho tôi biết, nó tức giận vì bị người nào đó đoạt đi trò chơi nhỏ trong tay.”

Thập Đại đều có đạo cụ thần thánh mang bên mình, tất nhiên Trần Thâm cũng có, hiện tại thứ đó nói cho cô biết có người đoạt mất chiến lợi phẩm của Hoang Vu Chi Giác.

Phó bản gần nhất cần Hoang Vu Chi Giác tự mình ra tay, đúng là phó bản Trò chơi nhỏ.

“Thỏ Đen?” Những người chơi khác lập tức nghĩ đến người thắng cuộc sau cuối trong phó bản Trò chơi nhỏ, “Thế chẳng phải cậu ta đang rất nguy hiểm sao?”

“Còn cả Salman nữa, game thực tế ảo mà hắn tạo ra gia tăng tỷ lệ sống sót của người chơi cấp thấp, đồng nghĩa việc công khai đối nghịch Hoang Vu Chi Giác. Cái đôi tình nhân nhỏ đó đúng thật… Đúng thật là nhảy disco tưng bừng trên huyệt tử Hoang Vu Chi Giác mà.”

Trần Thâm ngồi trong nhà, tay cầm màn hình trắng, cô tiếp tục đưa giọng nói vào rồi chuyển sang chữ viết: “Cơ hội khiêu chiến khi tiến vào Thập Đại là nguy hiểm đối với Thỏ Đen, song cũng là thời cơ.”

“Hắt xì.” Nhậm Dật Phi nắm chặt áo khoác. Hắn đang ở bên ngoài, vừa nhìn ánh sáng lưu chuyển qua cửa sổ vừa ăn trái cây dầm.

Hôm qua hai người đi ăn cá nướng ở Băng Thành, hôm nay chạy tới Mộc Đô ăn trái cây dầm đặc sản. Trong bảy xã khu ở Hoang Vu Chi Giác, trước mắt chỉ có thành phố ngầm Hắc Thiết Bảo của Kha Bắc và vùng đất hoang nghe nói cực kỳ hỗn loạn là Nhậm Dật Phi chưa đi.

Mộc Đô là một nơi đặc sắc, khu vực này gói gọn trên một cái cây lớn. Tất cả người chơi ở trên cây, nghỉ ngơi, làm việc và giải trí đều ở ngay trên cây.

Không biết có phải vì bị hoàn cảnh ảnh hưởng đến hay không, đa số người bản địa đều tham gia vào công việc mưu sinh. Bọn họ còn giữ lại rất nhiều thói quen như ở thế giới cũ. Nhìn người chơi hệ sinh hoạt bình phàm đi tới đi lui, thỉnh thoảng sẽ quên mất nơi đây là Hoang Vu Chi Giác tàn khốc.

“Bọn họ đều mang mạng người trên lưng sao?” Nhậm Dật Phi ngồi trong căn phòng bí đỏ, hắn có thể trông thấy người chơi bận rộn qua lại bên dưới. Bọn họ đi trên thân cây và nói chuyện với nhau.

“Quan Nguyệt từng giết người rồi?”

Vấn đề này làm Salman ở đối diện sửng sốt, hắn nghĩ tới chuyện lúc nhỏ. Nếu là người khác hỏi, chắc chắn Salman sẽ cười cười nói sang đề tài khác. Song nếu A Phi đã muốn biết thì không có chuyện gì là hắn không thể nói.

“Nói chính xác thì không thể tính giết người, cùng lắm là… Thấy chết mà không cứu.” Salman uống rượu trái cây, hắn thoáng nhớ lại chuyện quá khứ.

“Làm một đứa nhỏ chưa được “giáo dục về cách xin giúp đỡ”, khi nhìn thấy ba mình bỗng dưng ngã xuống đất thì sẽ bị “dọa” sợ trước tiên, vài phút chậm trễ, không phải rất bình thường? Mặc dù sau đó anh có chạy ra gọi người cứu nhưng không kịp, mọi người không thể cứu ông ấy trở về.”

Salman vẫn luôn nghi ngờ chuyện Hoang Vu Chi Giác gán cho hắn cái mác “kẻ ác”. Kẻ ác trên thế giới kia nhiều vô số kể, vì sao nó lại lựa chọn một công dân tuân thủ pháp luật giống như hắn?

Những kẻ lợi dụng miệng lưỡi ác độc để bạo lực, những tội phạm bị định tội dưới tuổi vị thành niên, đủ loại kiểu bạo lực tâm hồn tình cảm, thử hỏi cái nào không “ác” hơn Salman?

Nhậm Dật Phi tin cách nói này, bởi vì hắn cũng là người bị hại vô tội. Cha ruột hắn nhảy lầu thì liên quan gì tới Nhậm Dật Phi? Đó chính là lựa chọn của riêng ông. Đều là người trưởng thành, người trưởng thành thì nên có trách nhiệm với những gì mình quyết định.

“Tiêu chuẩn lựa chọn của Hoang Vu Chi Giác có vấn đề.”

Nhậm Dật Phi và nhiều người chơi rơi vào Hoang Vu Chi Giác đều giống nhau, tóm lại có thể dễ dàng đưa ra cùng một kết luận, bởi vì bọn họ không cảm thấy chính mình có tội.

Nhìn Nhậm Dật Phi bình tĩnh lãnh đạm, đột nhiên Salman có một loại dục vọng muốn kể hết mọi thứ.

Hắn không muốn nói cho người khác tên thật của mình, cũng không muốn kể chuyện quá khứ cho ai. Những gì người khác biết về Salman đều là do hắn cố ý để bọn họ
biết.

Nhưng nếu đối tượng lắng nghe là A Phi, Salman muốn cho em ấy xem con người thật của mình.

“Mẹ anh bỏ đi lúc anh còn rất nhỏ, dường như người đàn ông kia đã đổ hết mọi thất bại cuộc sống lên đầu gia đình này. Cho nên dù chưa học nói xong, anh đã học được cách nhìn sắc mặt người khác.”

Biểu tình hắn nhàn nhạt, giống như đang kể chuyện: “Chỉ cần một giây, không, không cần một giây, anh có thể đoán ra tâm tình ông ấy giờ phút này, cũng đoán được hôm nay anh có bị đánh không.”

Đúng là một câu chuyện vô vị, kể cho người khác nghe thì họ đều cảm thấy cũ rích nhàm chán. Bạo lực gia đình mà thôi, đem lên trước tòa sẽ không bị xét xử.

Thẩm phán hy vọng con đường làm quan của mình sẽ thăng tiến thuận lợi, những người khác hy vọng tỷ lệ ly hôn không tăng, cha mẹ trưởng bối đều quan trọng sĩ diện, ai sẽ chú ý người bị hại ra cửa sợ hãi và đứa nhỏ đang vặn vẹo trưởng thành trong góc phòng?

Chỉ cần không chết thì không tính chuyện gì to tát.

Salman tự thấy hắn là một kẻ bình thường không có gì đặc biệt, ngay cả chuyện thơ ấu cũng có thể lấy ra cho mọi người bàn luận, có khả năng còn lời thêm hai giọt nước mắt.

Chẳng qua Salman chưa bao giờ mang nó đi tìm kiếm sự đồng cảm, ngay cả lúc khó khăn nhất hắn cũng không cần đến. Ngoại trừ hiện tại…

“A Phi, em ôm anh một cái được không?”

Nhậm Dật Phi: “…”

Sau vài giây do dự giữa việc búng trán hắn và ôm hắn lấy lệ, cuối cùng Nhậm Dật Phi quyết định cốc vào đầu Salman.

“Thật đáng tiếc, bán thảm thất bại rồi.” Salman cũng không giận, hắn vẫn cười như cũ. Không ngờ giây tiếp theo Nhậm Dật Phi lại nhẹ nhàng vỗ vỗ nơi đối phương vừa bị gõ.

“Cực khổ cho anh.”

Lúc này Salman lập tức ngẩn người, có lẽ vì hắn không nghĩ Nhậm Dật Phi sẽ nói “cực khổ cho anh” bằng giọng điệu “anh giỏi quá”, thật giống như Salman đã làm được chuyện gì đó vĩ đại.

“Có thể nói lại lần nữa không?”

Nhậm Dật Phi cười: “Đừng được một tấc rồi muốn tiến một thước.”

Chỉ thoáng chớp mắt, mười lăm ngày trôi qua như thoi đưa. A Kim vất vả lắm mới cắt xong “Trò chơi nhỏ”, cô hỏi hắn khi nào thì rảnh rỗi.

“Mấy ngày nữa đi.” Nhậm Dật Phi đáp, hắn chuẩn bị tiến vào phó bản. Không biết nhân vật tiếp theo đang chờ hắn là kiểu người như thế nào, Nhậm Dật Phi có chút chờ mong.

“Ngài muốn vào phó bản?” Bà chủ A Kim hơi kinh ngạc, “Ngài không biết ư? Gần đây…”

Gần đây Hoang Vu Chi Giác tăng độ khó phó bản cấp cao lên nhiều, tỷ lệ tử vong cũng rất cao. Đương nhiên vì để hấp dẫn các người chơi, nó cũng chịu mất máu không ít, cho rất nhiều đạo cụ và kỹ năng hiếm cao cấp.

Nghe nói năng lực mỗi người chơi may mắn sống sót đều đang tiến bộ nhanh, mắt thường cũng thấy được, thậm chí vài người còn có khả năng đánh sâu vào Thập Đại.

Tiền tài động lòng, nghe nói có mấy người muốn tiến vào phó bản, A Kim cho rằng Nhậm Dật Phi là một trong số đó.

Nhậm Dật Phi cũng không giải thích, hắn chỉ thuận miệng an ủi cô: “Qua vài hôm tôi sẽ trở lại.”

Người chơi hệ phá giải phó bản không giống người chơi hệ sinh hoạt bình phàm, bọn họ chưa bao giờ chùn chân trước hiểm nguy. Cho dù Nhậm Dật Phi và Salman biết bọn họ bị Hoang Vu Chi Giác nhắm đến, hai người cũng sẽ không trốn chạy.

“Nếu không còn em làm bảng hiệu chiêu bài nữa, cuộc sống của A Kim sẽ trở nên khó khăn.” Salman nói sự thật.

“Chúng ta đều sẽ trở lại.” Bọn họ ngồi dựa vào nhau trên sô pha.

Nhậm Dật Phi còn ba điểm sinh mệnh, hắn có chết một lần thì vẫn còn hai lần. Chỉ có Salman trói định với Nhậm Dật Phi là còn một cái mạng nho nhỏ. Chẳng qua đạo cụ bảo vệ tính mạng trong tay hắn không ít, trò chơi muốn tìm cách nhắm vào thì Salman vẫn có thể trở tay.

“Hoang Vu Chi Giác có lương tâm hơn Trò chơi nhỏ một chút. Thao tác vận hành của nó chỉ nằm trong nhân vật mà chúng ta sắm vai. Chuyện này không cần lo lắng. Thật ra tôi cảm thấy những nhân vật mà mình sắm vai lúc trước đều do Hoang Vu Chi Giác âm thầm sắp xếp.”

“Hy vọng anh có thể tìm ra em lần nữa.” Salman khiêu khích Nhậm Dật Phi.

“Ồ, vậy anh cứ “hy vọng” đi thôi.” Nhậm Dật Phi vươn tay vuốt tóc mái ra sau tai, “Tiến vào trò chơi nào.”

Căn phòng trước mắt dần mơ hồ, khi thế giới rõ ràng trở lại, Nhậm Dật Phi phát hiện chính mình đang ngồi trên một chiếc xe buýt đang chạy, ngoài cửa sổ là đồng ruộng mênh mông, dưới xe là quốc lộ thẳng tắp.

Hắn dựa vào cửa sổ, bốn phía ngồi kín người, bọn họ đều mặc đồng phục như nhau, dọc đường chuyện trò cười khúc khích.

“Aiz, Tiểu Xuyên! Nghe nói cậu định học Đại học X? Đúng là học trò cưng của giáo viên mà. Tiếc là sau này không học chung thành phố nữa, nhưng mà chúng ta có thể gặp nhau uống một ly.”

Sau lưng bị người đánh mạnh một cái, suýt chút nữa là Nhậm Dật Phi té đụng vào lưng ghế trước mặt. Hắn luống cuống tay chân đỡ lấy mắt kính, đám người xung quanh liền ồn ào cười to.

“Các em phía sau làm gì đó?” Ở trước vang lên giọng nói không vui của một cô gái.

Ngẩng đầu nhìn qua, người nói là một cô gái trẻ mặc áo trắng quần jean, đầu cột tóc đuôi ngựa, xem mặt thì có vẻ đã tốt nghiệp đại học mấy năm.

“Cô Vương, tụi em chỉ đang đùa thôi, có đúng không bạn học Tiểu Xuyên?”

Nhậm Dật Phi lại bị người huých khuỷu tay vào, song hắn vẫn chỉ yên lặng chỉnh mắt kính, cũng không hề lên tiếng.

“Dẹp đi, đúng là không thú vị.”

Thanh niên âm dương quái khí kia quay sang nói chuyện với đám người còn lại, Nhậm Dật Phi nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa, giống như muốn tách mình khỏi đám đông.

Học sinh ngồi kín xe buýt, áo đồng phục ngắn tay, trên ngực thêu “Trung học phổ thông Giang Thành”. Trên xe có giáo viên, đối phương họ Vương.

NPC nhập vai nhắc tới đại học X, hơn nữa còn nói nguyên chủ là “học trò cưng của giáo viên” bằng giọng điệu ghen tỵ, xem ra thành tích nguyên chủ không tồi, đậu đại học có tiếng.

Xem thói quen nam sinh nọ trêu đùa tự nhiên như vậy, có lẽ tính tình nguyên chủ hơi yếu mềm.

Kết luận: Chuyến du lịch tốt nghiệp, nguyên chủ là học sinh vừa tốt nghiệp xong, có chữ “Xuyên” trong tên, thành tích học tập tốt, tính mình yếu mềm, quan hệ với mọi người bình thường.

Nhậm Dật Phi đã hoàn thành thiết lập nhân vật. Hắn thò tay vào túi quần tìm điện thoại di động, sau đó Nhậm Dật Phi sờ trúng một con dao rọc giấy.

“…”

___

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện