Lão Tứ chạy qua truyền lời cho Dương Quyển, cậu gật đầu nhưng cũng không nói sẽ vứt áo của Hạ Lãng đi.
Cậu vẫn đứng tại chỗ cũ, muốn đợi gặp Liên Cẩm để chào một tiếng rồi mới đi.
Chỉ chốc lát sau Liên Cẩm đã tới tìm cậu, cô gọi cậu đi ăn tối với người của đội bóng.
Dương Quyển do dự một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Thứ nhất, là cậu không quen ai trong đội bóng của trường cả.
Thứ hai là gần đây cậu đã chạm mặt Hạ Lãng hai lần.
Dù đối phương không lặp lại những lời như là “không muốn thấy mặt cậu” nhưng cũng không nói là muốn gặp lại cậu.
Vậy nên Dương Quyển vẫn thức thời chọn đi trước.Dương Quyển mang áo của Hạ Lãng về ký túc xá rồi ngâm cùng với nước giặt.
Sau đó cậu giặt sạch đồ rồi phơi lên ban công.
Cậu muốn đợi áo khô sẽ là phẳng lại rồi sẽ nghĩ cách trả lại cho Hạ Lãng sau.
Lúc này Hạ Lãng đang đi ăn liên hoan với người trong đội bóng ở bên ngoài trường.
Đội trưởng đội bóng nhắc lại lời mời cùng đi bơi cuối tuần này thêm lần nữa, Hạ Lãng đồng ý.
Lão Tứ ngồi cạnh không ngừng lải nhải bảo muốn mua quần bơi mới.
Hạ Lãng nhớ tới hình như quần bơi của mình lâu rồi cũng không mặc nên cúi đầu mở phần mềm mua sắm online ra.
Mấy tháng nay hắn đều không mua đồ qua mạng, sau khi đặt xong quần bơi ở shop quen thuộc mình thường mua hắn vẫn cứ cảm thấy hình như mình quên mất gì đó.
Nhưng mãi đến lúc thanh toán rồi đặt đơn thành công hắn vẫn không nhớ ra là quên gì.
Hạ Lãng lơ đễnh cất điện thoại đi, không nghĩ quá nhiều.
Hai ngày sau điện thoại của Dương Quyển nhận được một tin nhắn có một đơn hàng mới đã tới.
Lúc đó cậu đang ăn trưa ở nhà ăn với Trác Lan, vừa khéo hôm đó Trác Lan cũng bảo đến chiều cậu ta sẽ đi đến trung tâm chuyển phát nhanh để lấy đồ.
Dương Quyển giơ điện thoại lên, khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt: “Tớ cũng có đơn hàng cần lấy”.
“Gửi mã đơn hàng cho tớ đi, tớ lấy đồ về luôn cho”.
Trác Lan nuốt hạt cơm xuống rồi không quá để ý nhìn lướt qua tin nhắn Dương Quyển mới nhận.
“Cậu mua gì thế?”.
Dương Quyển lắc đầu chậm chạp, giọng đầy nghi ngờ.
“Tớ không mua đồ”.
Trác Lan tò mò nhíu mày: “Vậy có cần tớ mở ra kiểm tra giúp cậu luôn không?”
Dương Quyển nói: “Cũng được”.
Đến chiều, Trác Lan tranh thủ đi tới lấy đồ chuyển phát nhanh trước giờ cơm tối.
Sau khi kiện đồ về đến tay cậu ta đi ra chỗ cạnh thùng rác, khui bưu kiện của Dương Quyển ra.
Sau khi nhìn thấy cái hộp đựng của hãng chuyên về đồ bơi dành cho nam, vẻ mặt Trác Lan trở nên kinh ngạc.
Trác Lan quen biết Dương Quyển khá lâu rồi, cậu ta biết Dương Quyển không biết bơi nên bình thường sẽ không mấy khi đến những chỗ như bể bơi.
Cậu ta mở hộp, lấy đồ bên trong ra ngoài.
Sờ lên vải thì đoán được đúng là quần bơi.
Trác Lan không nghĩ nhiều, tung cái quần, xòe ra trước mặt mình –
Sau đó đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào phần đáy quần bơi, khuôn mặt đã bàng hoàng đến mức không nói nên lời.
Lớn vậy ư?
Mối nghi ngờ khó bề tưởng tượng này kéo dài tới tận tối khi Dương Quyển về.
Cậu không biết chuyện gì, hỏi Trác Lan: “Cậu xem đồ chuyển phát nhanh chưa? Bên trong là cái gì thế?”
“Quần bơi”.
Trác Lan đứng dậy cầm lấy cái hộp đang đặt trên bàn, lấy cái quần bên trong ra giơ lên cao, xòe ra lắc lắc trước mặt Dương Quyển.
Vẻ mặt cậu ta tràn đầy phức tạp.
“Cậu mặc số lớn đến vậy hả?”
Đến lúc thấy rõ cái quần bơi màu đen kia mặt Dương Quyển mới nóng như thể bị đốt cháy.
Cậu lắp bắp giải thích: “Tớ không mua quần bơi”.
Trác Lan nhét cái quần vào lòng Dương Quyển, vẻ mặt khôi phục lại bình thường trong chớp mắt.
“Có phải là người bạn nào của cậu mua nhưng điền sai địa chỉ nhận hàng không?”
Dương Quyển suy nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi: “Tên người nhận trên túi chuyển phát nhanh là tên tớ hả?”
“Không phải”.
Trác Lan thoáng nhớ lại, đáp một cách không chắc lắm.
“Hình như ghi là Dương Mao Quyển thì phải?”.
Trong mắt Dương Quyển hiện lên kinh ngạc.
Trong game, người từng gửi đồ của cho cậu chỉ có mình “người đó” thôi.
Vậy nên cái quần này là đồ hắn mua sao? Nhưng sao hắn không thay đổi địa chỉ mua hàng? Cậu cũng không dám khẳng định chuyện này, mở cái quần ra nhìn nó chừng hai giây –
Bỗng nhiên khuôn mặt Dương Quyển đỏ như muốn cháy.
Dựa vào vóc dáng và chiều cao của Hạ Lãng để đoán thì hình như cái quần này đúng là có kích cỡ vừa với hắn thật.
Trác Lan cúi đầu nghịch điện thoại, không hề chú ý đến những biến đổi trên gương mặt Dương Quyển.
Thỉnh thoảng cậu ta lại không quá để ý dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cậu.
“Nhớ ra được là ai chưa?”
Dương Quyển nhỏ giọng: “Đoán được rồi”.
Nhất thời Trác Lan li3m môi ngẩng đầu, dùng khuôn mặt tràn đầy tươi cười nhìn cậu.
“Ai đó? Trai thẳng hay là gay vậy? Mai mốt giới thiệu cho tớ được hong?”
Trác Lan biết Dương Quyển cũng có bạn yêu đương với con trai nên bình thường vẫn hay giỡn với Dương Quyển như vậy.
Lần này cũng không khác gì, cậu ta chỉ quen miệng đùa hai câu thôi.
Không ngờ vừa mới dứt lời, Dương Quyển đã thật thà mở miệng từ chối: “Không được”.
Tuy rằng cậu không lớn tiếng nhưng giọng lại rất kiên định và nghiêm túc.
Thậm chí trong câu nói kia còn hơi có vẻ lo lắng.
Trác Lan bị cậu làm cho bất ngờ, không kịp chuẩn bị tinh thần nên mặt đần cả ra.
Câu ta ngơ ngơ ngác ngác hỏi: “Sao lại không được?”
Dương Quyển vừa căng thẳng vừa chột dạ nên né tránh ánh mắt kinh ngạc của đối phương.
Trầm mặc mất một lúc lâu, sau đó cậu mới giải thích một cách mất tự nhiên: “Tại vì cậu ấy là trai thẳng”.
Trác Lan không nghi ngờ cậu, hiểu ra rồi thì cúi đầu chơi điện thoại tiếp.
Dương Quyển thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Trác Lan sau đó lại không nhịn được muốn nói hết với bạn mình.
Nhưng nhưng mỗi lần những lời muốn nói đến cửa miệng thì cậu lại không có cách nào mở miệng ra nổi.
Cuối cùng cậu quyết định không nói thật nữa, cậu sẽ chôn cái bí mật mà cậu thích Hạ Lãng xuống thật sâu nơi đáy lòng.
Dương Quyển không có phương thức liên lạc với Hạ Lãng nên đành lựa chọn sẽ đưa áo và quần bơi tới phòng ngủ trả hắn.
Đáng tiếc là thời gian cậu chọn không phù hợp, tối thứ sáu lúc cậu đến ký túc xá tìm Hạ Lãng thì hắn và bạn cùng phòng đều không có trong