Hạ Lãng đi xuyên qua nửa cái bể bơi đến cạnh cầu thang rồi đưa chân nhảy lên một bậc, sau đó nói với người đang đứng chắn giữa cầu thang: “Phiền cậu nhường đường một chút”.
Người kia nghe vậy thì vội vã lùi lên bờ nhường đường cho hắn.
Khi nhìn thoáng qua dáng người Hạ Lãng, người kia ngại ngùng che che giấu giấu đứng nghiêng sang một bên.
Hạ Lãng đi chân trần lên bờ, vốn dĩ hắn còn đang định đi thẳng phía trước nhưng từ khóe mắt lại thấy Dương Quyển vẫn đứng yên tai chỗ.
Vì vậy bước chân Hạ Lãng chợt dừng lại.Hắn quay đầu nhìn Dương Quyển, dùng giọng lạnh nhạt hỏi cậu: “Anh tới đây làm gì?”
Dương Quyển không ngờ đối phương lại chủ động bắt chuyện với mình, cẩu ngơ ngác.
Thật ra cậu cũng cảm nhận được là mỗi lần tình cờ gặp được Hạ Lãng thì thái độ của hắn đều sẽ dịu đi một chút xíu.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cậu dám đến thẳng ký túc xá và bể bơi để tìm hắn.
Cái ngày mà Dương Quyển nói thật hết mọi chuyện cho Hạ Lãng cậu đã cảm nhận rõ rệt cơn phẫn nộ và sự căm giận của hắn.
Sự căm giận kia có lẽ là do những tình cảm từng có trong game chuyển hóa thành.
Nhưng rồi theo thời gian dần trôi đi, mọi thứ đều trở nên phai nhạt.
Trong thế giới của Hạ Lãng có lẽ cậu đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ không có quan hệ gì.
Vậy nên dần dần đối phương cũng bắt đầu đối xử lạnh nhạt với cậu, cả những cảm xúc tiêu cực vì chuyện tình cảm cũng không còn để trong lòng.
Quãng thời gian dài xa cách và thờ ơ sẽ mài mòn mọi điểm giao nhau trên con đường của hai người.
Vậy nên sau khi gặp lại, hành vi liên tục “thất tín” của cậu cũng chẳng thể nào làm đối phương dao động.
Ban đầu Dương Quyển đã đồng ý với đối phương sẽ không xuất hiện nữa.
Nhưng khi biết người đó chuyển tới cơ sở cũ, thậm chí còn ở ký túc xá đối diện phòng mình, Dương Quyển vẫn không thể kiềm chế nổi mong muốn nơi đáy lòng mình.
Cậu muốn được gặp hắn.
Biết rõ mình làm vậy là sai, biết mình lừa dối người kia trong game là sai, biết là đã đồng ý với đối phương nhưng lại không tuân thủ lời hẹn cũng không đúng nhưng Dương Quyển lại không có cách nào dừng lại cả.
Cậu cũng không biết tại sao bản thân mình lại trở thành như vậy.
Nếu một thí nghiệm xảy ra vấn đề thì chắc chắn đến một thời điểm nào đó sẽ có thể giải quyết.
Nhưng trong chuyện này cậu lại không biết làm thế nào để giải quyết cả.
Chỉ là mọi chuyện cũng như thế mà thôi.
Ngoài việc giữ quan hệ xã giao bình thường Dương Quyển sẽ không làm bất cứ hành động nào khiến đối phương cảm thấy bị phiền nhiễu.
Hơn nữa nếu như có thể, cậu muốn dốc hết sức lực để bù đắp vì những tổn thương không thể nào xóa mờ mình gây ra cho người đó, miễn là không quấy rầy tới cuộc sống hằng ngày của đối phương.
Đương nhiên Dương Quyển cũng biết mong muốn này chỉ là một hy vọng xa vời.
Kể cả dù đối phương đã không còn để ý đến những chuyện liên quan đến cậu nhưng cũng không phải muốn làm bạn bình thường với cậu.
Dương Quyển giống như một sinh vật chỉ có thể rình núp trong bóng tối không bao giờ biết đến nắng mai.
Cậu chỉ có thể thỉnh thoảng lén đưa bánh ngọt cho hắn, sau đó lại trốn trên ban công lén nhìn xem hắn có nhận được không.
Lần trước Dương Quyển từ chối lời mời cùng đi liên hoan của Liên Cẩm nhưng về đến ký túc xá lại cảm thấy hơi hơi hối hận.
Từ đó về sau cậu đều không nỡ bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để có thể gặp Hạ Lãng nữa.
Thấy nãy giờ cậu vẫn không nói gì, Hạ Lãng mất kiên nhẫn lướt qua cậu đi về phía trước.
Người của đội bóng trường đang ngồi nói chuyện rôm rả ở khu nghỉ ngơi.
Hạ Lãng lấy một chai nước khoáng trên bàn lên uống.
Tống Tình phụ trách nhiệm vụ bảo quản điện thoại giúp mọi người quay đầu lại, cô đưa điện thoại cho hắn: “Điện thoại của cậu vừa mới có chuông đó”.
Hạ Lãng nhận điện thoại rồi mở khóa nhìn thoáng qua tin nhắn Thiệu Diệp gửi.
Bạn gái gọi đi ăn khuya nên cậu ta thay quần áo đi từ nửa tiếng trước rồi.
Hắn đặt điện thoại di động xuống bàn rồi đảo mắt nhìn quanh khu nghỉ ngơi một vòng.
“Lão Tứ đâu?”
“Cậu ấy lên lầu với đội trưởng rồi”.
Tống Tình nói.
Hạ Lãng nhướng mày từ chối cho ý kiến.
Hắn cúi người ngồi xuống một bên.
Bỗng nhiên Tống Tình ngồi ở bàn đối diện ngẩng đầu nhìn về phía sau Hạ Lãng, ánh mắt có chút kinh ngạc.
“Anh tới tìm Liên Cẩm sao?”
Dương Quyển cầm túi giấy đi theo Hạ Lãng tới cạnh bàn.
Cậu nhìn gò má Hạ Lãng trước sau đó mới lắc đầu với Tống Tình: “Không phải”.
Tống Tình cười cười vẫy tay ra hiệu cho cậu lại ngồi cạnh cô.
Dương Quyển chần chừ hai giây sau đó vì không dám ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hạ Lãng nên đi về phía cạnh Tống Tình ngồi.
Sau khi ngồi cậu vẫn nhìn về phía Hạ Lãng, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
Thấy ánh mắt ngập ngừng của cậu, Hạ Lãng chống tay lên bàn đỡ cằm rồi nghiêng đi che khuất một bên mặt.
Hắn cố ý che ánh mắt làm người khác chán ghét kia đi.
Dương Quyển không giấu nổi mất mát nơi đáy mắt.
Cậu im lặng không dám nhìn hắn nữa mà lại đánh mắt về phía bể bơi rồi ngẩn người.
Hạ Lãng cảm thấy ngày hôm nay làm sao mà nhiều chuyện bực mình đến vậy, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, quay đầu hỏi cậu bằng giọng hung dữ: “Có chuyện thì nói nhanh đi, đừng có gây phiền phức đây thêm nữa”.
Dương Quyển sợ đến mức giật mình hoàn hồn.
Cậu thừa thế xông lên, đặt túi đồ trong lòng lên bàn rồi đẩy về phía Hạ Lãng.
“Tôi đến trả đồ cho cậu”.
“Trả gì?” Hạ Lãng vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Nghe hắn hỏi vậy Dương Quyển quay đầu nhìn Tống Tình một cái.
Sau khi thấy cô đang nói chuyện với người khác không để ý tới bên này cậu mới nỏi nhỏ: “Cái áo lần trước cậu bảo tôi vứt tôi đã mang về giặt sạch và là phẳng rồi.
Còn cả -” cậu ngừng một lát, hai tai hơi nóng lên.
“… quần bơi của cậu.
Cậu để nhầm địa chỉ giao hàng rồi, cái quần được gửi đến chỗ của tôi”.
Hạ Lãng nghe thấy cậu nói là gửi nhầm địa chỉ thì mặt đen lại.
“Tôi xóa địa chỉ rồi, cũng mua lại cái quần bơi khác rồi.
Áo giống cái kia trong tủ tôi còn rất nhiều, anh cầm đi vứt hết đi”.
Dương Quyển mím môi không nói tiếng nào.
Hạ Lãng không để ý đến cậu nữa, đứng dậy đi men theo thành bể bơi.
Hắn không định về khu nước cạn nữa mà muốn tới thẳng chỗ nước sâu rồi xuống nước luôn.
Nhân viên cứu hộ đều biết kỹ thuật bơi lội của Hạ Lãng không tồi nên không chú ý đến hắn nhiều.
Dương Quyển vội đứng dậy khỏi chỗ, chạy chậm theo sau Hạ Lãng.
“Tôi giặt áo ba lần liền, ủi xong cũng không còn nhăn nữa”.
Bước chân của Hạ Lãng vẫn luôn tiến lên phía trước, hắn tỏ thái độ ngoảnh mặt làm ngơ với những lời của cậu.
Dương Quyển nói to hơn một chút: “Tôi còn dùng một cái túi sạch để gói áo của cậu lại nữa”.
Bước chân Hạ Lãng dần nhanh hơn, cả người hắn tỏa ra sự kìm nén và cáu kỉnh.
Dương Quyển không khỏi hơi ngừng lại, cũng nhỏ giọng hơn: “Quần bơi là đồ mới, cũng vứt đi luôn hả?”
Hạ Lãng dừng bước, khuôn mặt đầy u ám.
Hắn xoay người túm cổ áo Dương Quyển vào một góc khuất rồi xì một tiếng khinh bỉ.
Hạ Lãng hỏi: “Anh thấy tôi giống người không có tiền để mua mấy thứ đồ đó sao?”
Tầm mắt Dương Quyển rơi xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay hắn trong vô thức.
Thật ra từ lần đầu tiên gặp Hạ Lãng ở ngoài cổng triển lãm Game Anime, Dương Quyển đã đoán được bảy tám phần rồi.
Có vẻ điều kiện gia đình của Hạ Lãng rất tốt, là kiểu giàu có hơn rất nhiều so với gia đình cậu luôn.
Dương Quyển không nhìn nữa, im lặng lắc đầu.
Nét trào phúng trên khuôn mặt Hạ Lãng càng lúc càng sâu.
“Vậy sao anh còn muốn đến trả tôi mấy thứ đồ này?” Hắn nhìn Dương Quyển từ trên cao xuống, ánh mắt sắc bén như thể xuyên thấu qua người cậu.
“Rốt cuộc anh muốn đến đây để làm gì?”.
Cậu tới đây làm gì? Dương Quyển thầm nêu ra vô số lý do cả gượng ép cả hợp lý làm cái cớ như là muốn nhắc hắn nhớ sửa địa chỉ nhận hàng.
Những món đồ riêng tư như thể quần bơi không thể gửi nhầm cho người khác.
Hay là nói với hắn cậu thấy áo và quần bơi đều đang còn rất mới nên không muốn để lãng phí, nhưng nếu nhờ người khác đưa tới lại sợ vừa mới quay đi hắn đã vứt vào thùng rác mất.
Nhưng lý do chân chính thật ra chỉ là vì cậu muốn tới gặp hắn thôi.
Dương Quyển nghĩ trong lòng như vậy nhưng khi nói ra lại thành: “Xin lỗi, tôi không nghĩ quá nhiều”.
Hạ