Mãi đến lúc nước nóng từ vòi hoa sen phun xuống làm ướt sũng người, Hạ Lãng vẫn còn chưa hết hoảng hồn, hắn chống tay lên vách tường chống đỡ không dám nhúc nhích.
Nghiên cứu sinh nào cũng học nhiều đến mụ cả người luôn rồi hả? Hiện tại xem như hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, người kia đúng là một tên ngốc thật thà mà.
Có lẽ bình thường tên ngốc này không thể phân biệt được người khác nói những lời nào là nghiêm túc, lời nào là đùa giỡn, cũng không nhận ra được ý định muốn làm khó dễ của hắn.
Những lời Dương Quyển từng nói hôm đó trước cửa phòng thi xem như Hạ Lãng đã tin hơn nửa.
Tên ngốc này hoàn toàn có khả năng sẽ làm ra cái chuyện mặc váy để che giấu giới tính với hắn nhằm giúp đỡ bạn mình.
Huống hồ thời điểm đối phương chọn để nói ra sự thật cũng không phải quá trễ.
Ngày đó, lúc Hạ Lãng nhìn thấy Dương Quyển trong nhà ăn cũng chỉ mới nảy sinh nghi ngờ thôi.
Nếu như đối phương có ý định muốn giấu đến cùng có lẽ hắn cũng sẽ tự lừa mình dối người, không chủ động điều tra mà tiếp tục bị cậu lừa gạt.
Cho nên thái độ mấy lần trước hắn thể hiện ra với cậu cũng không tính là giả vờ.
Cứ nghĩ đến chuyện vợ trong game của Thiệu Diệp cũng là đàn ông, nhất thời tâm lý của Hạ Lãng lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Hắn giơ tay vuốt nước từ trán chảy xuống, chuẩn bị tắm sơ một cái rồi đi.
Sau đó hắn lại lập tức nhớ ra, nửa ngày rồi phòng tắm cách vách đều không phát ra chút động tĩnh nào.
Hạ Lãng không khỏi đưa tay gõ gõ vách ngăn.
“Không phải sợ đến bất tỉnh rồi chứ?”
Cả khuôn mặt Dương Quyển vừa thẹn vừa đỏ, đầu óc trống rỗng ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Nghe tiếng hắn cậu mới định thần lại đứng bật dậy, lắp bắp nói với người bên kia: “Không, không phải”.
Bên tai Hạ Lãng bị tiếng nước làm ồn nên không nghe rõ giọng cậu.
Hắn tiếp tục gõ mạnh hơn lên vách ngăn, nhíu mày hỏi: “Anh nói gì?”
Dương Quyển luống cuống c ởi quần áo ra sau đó lớn tiếng nói với sang bên kia: “Không có gì”.
Nghe thấy giọng cậu vẫn tràn đầy sinh lực nên Hạ Lãng không xen vào chuyện của cậu nữa.
Hắn tự tắm rửa sau đó mở cửa ra ngoài, trước khi cầm quần áo mặc vào hắn còn không quên gõ cánh cửa phòng tắm của Dương Quyển, nhắc cậu: “Trước khi tôi mặc quần áo chỉnh tề xong không được phép ra, có nghe không?”
Cách ván cửa, giọng Dương Quyển nhanh chóng bị lẫn vào hơi nước nên hơi ồm ồm: “Được”.
Chiều nay Hạ Lãng chơi bóng rổ ở sân bóng, trong túi đồ bơi còn chứa cả bộ quần áo cầu thủ.
Hắn thay bộ quần áo chơi bóng vào rồi đi thẳng ra khu nghỉ ngơi cầm lấy quần áo Dương Quyển mang tới.
Hạ Lãng đặt áo và quần dài vừa nãy mình mặc tới lên băng ghế.
Cuối cùng sau khi làm xong những chuyện này hắn mới đi tới gõ cửa phòng tắm của Dương Quyển.
“Quần và áo tôi để sẵn trên ghế ấy, chỉ có quần tôi đã mặc thôi, nếu không muốn mặc quần ướt trở về thì chỉ có thể mặc đồ của tôi”.
Dương Quyển nói cảm ơn với hắn qua cánh cửa: “Cảm ơn”.
Hạ Lãng không nói thêm gì nữa mà quay người rời khỏi nhà tắm.
Mấy phút sau, Dương Quyển theo sau ra khỏi phòng tắm riêng đi lấy quần áo.
Cái áo t shirt cậu giặt sạch ủi phẳng giúp Hạ Lãng cuối cùng lại mặc vào người mình.
Cỡ của cái áo quá lớn, sau khi mặc vào vạt áo đã dài che khuất gốc đùi của cậu.
Đến lúc cầm cái quần mặc vào thì chuyện ống quần dài lê thê không còn là vấn đề lớn nhất.
Vấn đề lớn ở đây là Dương Quyển nhận ra lưng quần cũng to hơn bụng mình, cậu mặc không nổi.
Dương Quyển chần chừ đứng trong nhà tắm không quyết định được là mình có nên cứ kệ như vậy mà đi ra ngoài không.
Đúng lúc cậu còn đang lắc trái lắc phải phân vân Hạ Lãng đã chờ đến mất hết cả kiên nhân bước vào.
Đối phương rẽ vào từ khúc ngoặt ở cửa, hai người bất ngờ chạm mắt với nhau.
Hạ Lãng nhin thấy mái tóc mềm mại ẩm ướt của cậu dính vào cái trán trơn bóng.
Gương mặt Dương Quyển bị hơi nước nóng hổi xông đỏ ửng, đồng tử đen nhánh cũng bị ngâm trong hơi nước trở nên ướt át.
Cậu mặc một cái áo rộng tới mức vai áo rơi xuống bắp tay, hai tay đang túm lấy lưng quần to rộng, hai cái ống quần quá dài được xắn lên vài vòng trông vừa buồn cười vừa nhếch nhác đứng tại chỗ.
Cậu giống hệt như một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn vậy.
Nếu chỉ nhìn khuôn mặt và dáng vẻ xoắn xuýt bất an này chắc sẽ không có ai nghĩ là tuổi của cậu còn lớn hơn Hạ Lãng đâu.
Hạ Lãng thu lại ánh mắt đánh giá, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Dương Quyển vẫn đứng nguyên tại chỗ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng trong lòng cậu vẫn còn hơi xấu hổ nhưng trái tim không còn nặng trịch như trước.
Tâm trạng cậu cũng không còn nặng nề và bị ảnh hưởng như rơi vào vũng bùn to sau mưa, khiến cậu gặp ngàn vạn khó khăn không tìm được cách giải quyết, bị ngộp đến mức không thể thở nữa.
Tuy rằng không ai trong cả hai nhắc lại chuyện rơi xuống nước và cái kết quả mà chính miệng Hạ Lãng cam kết kia, nhưng khoảnh khắc khi Dương Quyển đối diện với ánh mắt của Hạ Lãng, cậu nhận ra ánh mắt của đối phương không còn nét bình tĩnh của lúc trước.
Đây là lần đầu tiên sau hai tháng gặp lại Hạ Lãng mà đối phương dùng ánh mắt bình thường và thả lỏng như vậy nhìn cậu.
Tuy rằng trong sự bình tĩnh này vẫn còn xen lẫn những cảm xúc lạnh lùng, nhưng nhờ ánh mắt này của Hạ Lãng, lần đầu tiên trong mấy ngày nay cậu như tìm lại được cảm xúc của ngày trước.
Cậu cảm giác được dường như mình đã được sống lại.
Tiếng bước chân Hạ Lãng và lão Tứ bước vào cắt đứt suy nghĩ của Dương Quyển.
Đối phương bảo lão Tứ tháo thắt lưng trên eo cậu ta xuống cho cậu mượn.
Thắt lưng của lão Tứ chỉ đơn thuần dùng để trang trí, vừa tháo dây thắt lưng lão Tứ vừa suy tư đánh giá Dương Quyển.
Sau khi nhận ra đây là người hôm trước Hạ Lãng sai mình đến giải thích, cuối cùng lão Tứ vẫn không quản nổi cái miệng.
Cậu ta không nhịn nổi nên mở miệng hỏi: “Hai người làm gì tại khu lặn thế? Sao lại rơi xuống nước được?”
Lúc đó mọi người đều không nhìn thấy tình huống cụ thể thế nào.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng động mà chạy tới thì Hạ Lãng đã vớt Dương Quyển lên rồi.
Dương Quyển vừa xấu hổ vừa chột dạ tránh khỏi ánh mắt chăm chú chứa d*c vọng thăm dò rất mạnh của của cậu ta.
Hạ Lãng lại tức giận vỗ mạnh lên lưng lão Tứ một cái.
“Cậu hỏi nhiều thế làm gì?”.
Lão Tứ nhanh chóng cười làm hòa với Dương Quyển sau đó đưa dây thắt lưng vừa tháo xuống cho cậu.
Dương Quyển thắt dây vào xong cuối cùng đã có thể bước đi bình thường.
Cậu nói cảm ơn với lão Tứ sau đó ngẩng đầu nhìn chăm chú về phía Hạ Lãng.
“Quần áo này tôi sẽ giặt sạch sau đó trả lại cậu”.
Hạ Lãng từ chối cho ý kiến, quay đi bỏ lại cho cậu vài chữ: “Tùy anh”.
Ba người lần lượt ra khỏi khu nhà tắm, đến khu nghỉ ngơi cầm điện thoại và túi đồ của mình.
Người của đội bóng rổ còn chưa định đi, thấy vậy bọn họ vẫy tay tạm biệt với ba người Hạ Lãng.
Dương Quyển đã đặt điện thoại lên bàn từ đầu, may nhờ vậy mới miễn được hậu quả để điện thoại “tắm” nước.
Cậu đến chỗ mình từng ngồi để lấy đồ thì thấy Tống Tình vẫn ngồi yên tại chỗ không di chuyển.
Từ lúc cậu xuất hiện đến giờ tầm mắt cô vẫn như có như không mà dừng trên mặt cậu.
Lúc Dương Quyển cúi đầu cất quần áo ướt sũng vào túi, Tống Tình nhìn về phía cổ áo phía sau bị tóc của cậu phủ lên làm ướt nhẹp.
Cô giơ tay chỉ chỉ về phía cổ áo cậu.
“Cổ áo của anh bị ướt rồi”.
Nói rồi Tống Tình lấy khăn giấy sạch trong túi mình ra, nói với cậu: “Em lau giúp anh nhé?”
Hạ Lãng đang kéo khóa túi ở cái bàn đối diện bỗng bất thình lình mở to mắt.
Hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt Tống Tình.
“Cảm ơn, để anh tự lau cũng được”.
Dương Quyển cười nhẹ với cô, nghiêng người nhận lấy khăn giấy trong tay cô rồi lau lung tung sau gáy.
Hạ Lãng lại mở túi của mình, lấy ra một cái khăn lông khô sau đó đứng trước mặt ném vào lòng Dương Quyển.
“Lau khô tóc đi rồi giặt trả lại cho tôi”.
Dương Quyển vội đưa người đón lấy cái khăn.
Cậu hơi kinh ngạc nhìn hắn một lúc sau đó ngây ngốc nói: “Được”.
Hạ Lãng và lão Tứ dọn đồ xong thì rời khỏi bể bơi.
Đường về ký túc xá của Dương Quyển cũng cùng đường với họ.
Cậu đi phía sau, cách hai người một khoảng không xa không gần, lặng yên không nói một tiếng.
Lão Tứ quay đầu nhìn cậu hai lần sau đó dùng khuỷu tay huých nhẹ cánh tay Hạ Lãng.
Giọng cậu ta đầy kinh ngạc: “Có phải người đó đi theo cậu không?”
“Không phải”.
Hạ Lãng bình thản, “Cùng đường thôi”.
Lão Tứ gật đầu không nhìn về phía sau nữa.
Đến con đường giao nhau giữa cửa sau