Dương Quyển hẹn với hắn sẽ mời hắn ăn cơm vào tối ngày mốt ở quán chuyên món Hồ Nam cạnh trường.
Tuy ngoài miệng Hạ Lãng chỉ đồng ý qua loa nhưng trong đầu lúc nào cũng nhớ tới chuyện này.
Vậy nên hôm sau, lúc lão Trần bảo muốn mời đám Hạ Lãng dùng cơm, nhưng thời gian lại trùng với lịch hẹn ăn bữa cơm kia với Dương Quyển, Hạ Lãng nghĩ cũng không thèm nghĩ đã lên tiếng từ chối: “Mọi người đi đi, tối mai em bận rồi”.
Lão Trần mất hứng gọi điện thoại tới cho Hạ Lãng: “Lần trước anh mời chú ăn cơm, chú bảo có việc bận.
Lần này mời cơm chú lại bận nữa là sao”.
Hạ Lãng đã sớm quên mất chuyện lần trước, nghe lão Trần nhắc lại hắn mới nhớ ra.
Hình như lần trước không đi ăn cơm với lão Trần cũng là vì Dương Quyển.
Hắn giải thích qua loa với lão Trần qua điện thoại: “Tối mai em có hẹn đi ăn cơm với người khác rồi, cuối tuần em đi với anh sau”.
“Vậy được rồi”.
Lão Trần nói xong thì cúp điện thoại.
Bên này Hạ Lãng từ chối lời mời cơm của lão Trần, để trống lịch tối hôm hẹn dùng bữa.
Thế nhưng hắn căn bản không ngờ được, Dương Quyển lại là người cho hắn leo cây.
Chuyện này phải nói từ buổi tọa đàm của cựu sinh viên vào sáng ngày mốt.
Bởi vì mới đây công ty của Chu Huyên cung cấp một số dụng cụ thí nghiệm cho trường học nên cậu ta đồng ý với lời mời của trường, lấy thân phận cựu sinh viên về trường để diễn thuyết cho đám đàn em.
Lần nào Chu Huyên quay về trường cũng nhất định phải gặp Dương Quyển.
Cậu ta hẹn Dương Quyển cùng đi ăn cơm trưa, Dương Quyển cũng đã đồng ý rồi.
Kết quả là buổi trưa sau khi diễn thuyết xong, rời khỏi phòng tọa đàm thì Chu Huyên lại được lãnh đạo của trường mời đi dùng bữa.
Trong số những lãnh đạo cùng tham gia còn có cả giáo sư cũ của Chu Huyên, cậu ta không từ chối được nên chỉ có thể gọi điện cho Dương Quyển, hẹn cậu dời việc đi ăn chung xuống buổi tối.
Tối hôm đó Dương Quyển đã có hẹn mời Hạ Lãng ăn cơm nên cậu khó xử nói: “Tối nay tớ có hẹn với người khác rồi”.
“Ai thế? Còn quan trọng hơn tớ luôn à?” Chu Huyên hơi không vui.
“Khó khăn lắm tớ mới về trường một chuyến mà cậu lại muốn đi ăn với người khác à?”
Dương Quyển trả lời qua loa: “Bạn quen ở trong trường thôi”.
“Bạn trong trường thì hẹn lúc nào chẳng được.
Hôm nay tớ về rồi lại chuẩn bị phải đi công tác”.
Chu Huyên hừ nhẹ bất mãn.
“Lần gặp nhau cuối cùng của bọn mình đã là mấy tháng trước rồi.
Cậu thật sự không muốn đi ăn với tớ hả?”
Dương Quyển nghe vậy thì suy nghĩ trong lòng lập tức bị dao động.
Cậu do dự một lát sau đó đồng ý với Chu Huyên.
Buổi chiều, lúc trong phòng thí nghiệm Dương Quyển mượn điện thoại của bạn học để gọi điện cho Hạ Lãng.
Lúc này Hạ Lãng đang ở trong phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa trước khi ra ngoài ăn cơm tối.
Thấy có số lạ gọi đến Hạ Lãng cũng không nghĩ nhiều, hắn tiện tay nhấn nghe sau đó đưa điện thoại lên má, hỏi: “Ai thế?”
Đã mấy tháng rồi Dương Quyển mới được nghe lại giọng nói quen thuộc của Hạ Lãng qua điện thoại.
Cậu căng thẳng đến mức trong thời gian ngắn không thể nói được lời nào.
Hạ Lãng hơi khựng lại, đột nhiên có việc tốt đến thì trở nên sáng dạ, hắn cảm thấy kỳ quái hỏi: “Dương Quyển?”
Dương Quyển tỉnh táo lại, vội trả lời: “Là tôi”.
Hạ Lãng lấy điện thoại xuống, xác nhận nhìn rõ số điện thoại gọi đến trên màn hình, cảm giác lạ lẫm càng sâu: “Không phải số điện thoại anh cho tôi cũng là giả đó chứ?”
“Không phải, là thật”.
Dương Quyển cuống quýt giải thích rồi trầm mặc một lúc lâu.
Sau đó cậu nhẹ giọng nhắc hắn: “Không phải cậu đã chặn mọi phương thức liên lạc của tôi rồi sao?”
Hạ Lãng cũng nhớ tới cái chuyện xấu này.
“Anh cúp máy trước đi, hai phút sau dùng điện thoại của anh gọi cho tôi”.
Dương Quyển nói: “Được”.
Sau khi cúp máy, Hạ Lãng xóa số điện thoại của Dương Quyển khỏi danh sách chặn.
Hắn nhìn thoáng qua cái tên của cậu trên danh bạ vẫn được lưu là “Gián điệp nhỏ” thì hơi dừng một lát.
Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, cuối cùng hắn lại đổi tên số điện thoại của cậu thành.
“Tên nhóc lừa đảo”.
Không bao lâu sau Dương Quyển đã gọi lại, mang đến một tin tức mà Hạ Lãng không muốn nghe: “Tối nay tôi phải gặp một người bạn rất quan trọng.
Chuyện mời cậu ăn cơm có thể chuyển sang ngày mai được không?”
Đột nhiên Hạ Lãng dừng lại, đến lúc hắn kịp phản ứng lại lời của cậu có ý gì thì ngay lập tức đã bị cảm giác thất vọng và hụt hẫng bao phủ toàn thân.
Trong nháy mắt tâm tình của hắn trở nên vô cùng hỏng bét.
Sự ấm ức và tức giận cùng va chạm kịch liệt trong lòng.
Hắn nhớ lại tình cảnh khuya hôm trước mình còn mặt dày gọi đối phương lại để hỏi về thời gian và địa chỉ thì càng cảm thấy giận dữ không thôi.
Đến lúc Hạ Lãng mở miệng thì đã giận đùng đùng: “Người nói muốn mời tôi ăn cơm là anh, cho tôi leo cây cũng là anh.
Anh thấy đùa giỡn tôi vui lắm đúng không?”
Còn chưa chờ Dương Quyển kịp lên tiếng giải thích, Hạ Lãng càng nghĩ càng giận.
Cuối cùng khi cơn tức đã tới cực hạn, hắn cười lạnh thành tiếng.
“Tùy anh”.
Tiếng xin lỗi của Dương Quyển vang đến từ đầu bên kia điện thoại: “Tôi không…”
Hạ Lãng không muốn nghe thấy giọng cậu thêm nữa, hắn vô cùng buồn bực cúp điện thoại sau đó vắt khăn tắm trong lòng lên ghế dựa.
Giờ hắn cũng không muốn tắm nữa luôn, chỉ biết tức giận đi tới đi lui trong phòng cố gắng bình ổn lại cảm xúc.
Dương Quyển cầm điện thoại đứng ngoài cửa phòng thí nghiệm, cúi đầu nhìn điện thoại vừa bi ngắt cuộc gọi từ đầu bên kia.
Trong lòng cậu vừa mơ màng vừa hoảng loạn.
Giận rồi sao? Giờ cậu phải làm thế nào mới làm đối phương nguôi giận được đây?”
Dương Quyển chớp mắt một cái, cực kỳ lo lắng muộn phiền nhíu mày lại.
Mấy tiếng sau, Dương Quyển mang theo tâm trạng muộn phiền này tới gặp Chu Huyên.
Đối phương cũng không hẹn cậu ở quá xa, chỉ tìm một cái quán đồ ăn Hồ Nam ở ngay gần trường học, trùng hợp lại đúng là quán mà Dương Quyển định mời cơm Hạ Lãng luôn.
Chu Huyên đã thay bộ âu phục và áo sơ mi buổi sáng ra, mặc vào bộ đồ không khác gì với sinh viên của trường.
Lúc hai người xuất hiện ở quán đồ ăn Hồ Nam cũng không gây quá nhiều chú ý cho người khác.
Nhưng mà Dương Quyển không nghĩ tới cậu lại gặp phải Hạ Lãng và bạn đến ăn cơm ở đây.
Đối phương ngồi ở phía trong bàn dài cạnh hành lang, bạn hắn đang cúi đầu xem thực đơn, hắn thì cầm điện thoại bấm bấm với sắc mặt lười biếng.
Lúc thoáng thấy Dương Quyển bước vào cùng với một người đàn ông xa lạ, đầu tiên hắn hơi khựng lại, sau đó lạnh lùng nhìn về phía khuôn mặt của Dương Quyển.
Chu Huyên đã đi đến cạnh bàn của họ, Dương Quyển đi theo phía sau cậu ta.
Sau khi nhìn thấy Hạ Lãng, bước chân cậu không tự chủ được hơi chậm lại, đôi môi hơi động đậy như thể muốn mở miệng nói gì đó với hắn.
Hạ Lãng lại thờ ơ ngoảnh mặt đi chỗ khác, chỉ để lại cho cậu gò má vừa cứng vừa lạnh lùng.
Đôi môi vừa mở ra của Dương Quyển liền mím lại, cậu chậm chạp nhận ra có vẻ giờ đối phương vẫn đang còn nổi nóng.
Thế là Dương Quyển đành trầm mặc đi ngang qua bàn hắn.
Hạ Lãng nghe thấy tiếng bước chân ngày một xa dần thì nhịn xúc động muốn quay lại nhìn xuống.
Hắn cụp mắt nhìn về phía thực đơn trong tay lão Trần, sau đó lập tức nhướng mày hỏi với giọng điệu đùa giỡn: “Anh gọi nhiều rượu vậy để làm gì? Cãi nhau với bạn gái sao?”
Không ngờ lão Trần nghe vậy thì mặt mày lập tức trở nên đau khổ, anh nói: “Đúng vậy, cãi nhau rồi”.
Thiệu Diệp và lão Tứ đang lập đội chơi game ở đối diện cùng ngẩng phắt đầu lên.
Có vẻ hôm nay lão Trần không phải muốn mời họ ăn cơm mà là muốn họ cùng uống rượu với mình.
Lão Tứ thả điện thoại xuống treo máy, vốn dĩ cậu ta còn đang định tìm hiểu nguyên nhân lão Trần và bạn gái cãi nhau, không ngờ vừa mới ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy bóng người ngồi ở bên trái cái bàn trước mặt.
Cậu ta bất ngờ tới mức sững sờ tại chỗ.
Thiệu Diệp nhìn theo tầm mắt của lão Tứ về phía trước sau đó lập tức tỏ ra kinh ngạc hất cằm ra hiệu cho Hạ Lãng.
“Kia có phải người hôm nay cho cậu leo cây không?”
Hạ Lãng đoán được hai người đã nhìn thấy Dương Quyển, hắn không thèm quay đầu lại mà đáp: “Đúng là anh ta”.
Vẻ sững sờ trên mặt lão Tứ vẫn chưa biến mất hoàn toàn: “Sao ảnh cũng ăn cơm ở đây vậy?”
“Cậu quản được người ta chắc?” Hạ Lãng tỏ vẻ như thể không thèm để ý, đưa tay cầm điện thoại của lão Tứ lên, điều khiển nhân vật đánh nhau giúp cậu ta.
Lão Trần cũng biết chuyện hôm nay Hạ Lãng được mời cơm nhưng lại bị cho leo cây.
Nhưng anh chưa gặp Dương Quyển bao giờ nên chỉ biết ngoái đầu nhìn xung quanh, còn không quên mở miệng hỏi: “Người nào vậy?”
Lão Tứ nhìn về phía bóng