Không ngờ Hạ Lãng vừa mới quay đầu đã thấy Dương Quyển đứng ngay sau lưng.
Người sau bị động tác chộp lấy chai bia của hắn làm cho giật mình, cậu lùi lại một bước theo phản xạ tự nhiên.
Chớp mắt sau Hạ Lãng mới chợt nhận ra vừa rồi Thiệu Diệp cố ý lừa mình, gân xanh trên thái dương hắn giật liên tục nhưng trên mặt lại tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì.
Hạ Lãng mở chai bia trong tay ra, cúi người cầm cái cốc thủy tinh trước mặt Thiệu Diệp lên, rót cho cậu ta một cốc đầy.
Sau đó hắn đặt mạnh cốc bia xuống bàn, hàm răng cắn chặt, gằn từng chữ: “Uống cho tớ”.
Thiệu Diệp nhịn cười đến đau cả bụng, vui vẻ nâng cốc bia lên uống.
Lúc này Hạ Lãng mới để lại chai bia xuống bàn, hắn quay đầu nhíu mày hỏi Dương Quyển: “Làm gì đó? Không phải anh bận đi ăn cơm với người bạn quan trọng sao?”
Dương Quyển không nhịn được, lên tiếng giải thích: “Xin lỗi, cậu ấy là bạn cùng phòng hồi đại học của tôi.
Bình thường công việc của cậu ấy rất bận nên tôi nghĩ -”
“Được rồi đừng nói nữa”, có vẻ Hạ Lãng không quá muốn nghe lời giải thích của cậu, hắn vung vung tay qua loa trước mặt cậu.
“Anh tự về chỗ của mình ăn cơm đi”.
Dương Quyển ồ một tiếng, lặng lẽ quan sát sắc mặt Hạ Lãng sau đó mới quay người đi.
Đúng là Hạ Lãng không phải rất muốn nghe giải thích, nhưng lần này không liên quan gì đến Dương Quyển, đây là vấn đề của chính hắn.
Hạ Lãng nghiêm mặt ngồi trở lại ghế sô pha, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh về hành động vừa nãy của mình.
Hắn biết rõ Thiệu Diệp đang lừa gạt để chọc mình thế mà vẫn ấm đầu tự nhảy vào hố.
Hạ Lãng nhận ra hành vi của mình quá khác thường, cũng biết bản thân mình có vấn đề thật rồi.
Nhưng hắn híp mắt nghĩ tới nghĩ lui mà nghĩ mãi vẫn không ra, rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào.
Cuối cùng không những không nghĩ ra được mà còn tự mình hờn dỗi.
Hạ Lãng xụ mặt uống một ngụm bia, lão Trần ngồi bên cạnh nhìn thấy mà há mồm trợn mắt.
Nửa ngày sau anh mới nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi hai người đang ngồi đối diện: “Anh thấy ngu cả người luôn rồi, rốt cuộc anh mới là người cãi nhau với bạn gái hay là nó vậy?”
Thật ra lão Tứ cũng không rõ, nhưng cậu ta biết tửu lượng của Hạ Lãng cũng không tệ nên không nói gì.
Thiệu Diệp cười một cái, nói với giọng hời hợt: “Không phải vừa đúng lúc sao? Có người uống chung với anh rồi đó”.
Lão Trần chợt ngậm miệng không nói nữa, cũng cầm cái cốc qua rót bia cho mình.
Dương Quyển và Chu Huyên cùng ăn bữa cơm, sau đó Chu Huyên còn phải về nhà một chuyến để chuẩn bị cho chuyến công tác nên cũng không nằng nặc lôi kéo Dương Quyển cùng đi dạo ôn chuyện nữa.
Trên đường này có rất đông sinh viên, tài xế không lái xe vào được nên chỉ có thể dừng ở ngã rẽ bên ngoài.
Chu Huyên ôm vai Dương Quyển ra khỏi quán.
“Tiễn tớ ra đầu đường nha?”
Dương Quyển không từ chối.
“Được”.
Chu Huyên chọc cậu: “Không thì bây giờ cậu đưa tớ về nhà, sau đó tớ bảo tài xế đưa cậu về lại đây được không?”
Dương Quyển im lặng một lát sau đó lắc đầu, nói một cách kiên định: “Không được, tôi nay tớ còn có việc”.
“Việc gì mà quan trọng thế?” Chu Huyên nhíu mày.
Dương Quyển chần chừ đáp: “Tớ không đi ăn cơm với bạn nên giờ cậu ấy đang giận lắm”.
Chu Huyên bị nghẹn lời.
Một lát sau cậu ta mới hiểu ra, dang tay ôm sát cổ Dương Quyển, đôi mắt chứa sự vui vẻ chọc ghẹo cậu.
“Quyển Quyển có bạn gái rồi sao?”
Mặt Dương Quyển “bùm” một cái đỏ bừng, cậu nhanh chóng phủ định: “Không phải”.
Chu Huyên nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ một lúc lâu.
Thế nhưng vốn Dương Quyển là người dễ bị đỏ mặt nên Chu Huyên nhìn một lúc lâu cũng không thể tìm ra bất cứ manh mối nào trên người cậu.
Bọn họ đi tới đầu đường, Chu Huyên nói tạm biệt với cậu sau đó lên xe.
Dương Quyển nhìn theo chiếc xe dần dần đi xa khỏi tầm nhìn của mình rồi mới quay người trở về.
Đám người Hạ Lãng vẫn còn ở trong quán ăn.
Trên bàn đã bày không ít vỏ chai bia, phần lớn trong chỗ đó là do lão Trần uống.
Người nọ đã ngà ngà say rồi, ôm chai bia gục xuống bàn, đầu óc mơ màng gọi tên của bạn gái.
Thiệu Diệp đứng dậy thanh toán giúp lão Trần sau đó quay lại cùng lão Tứ dìu anh dậy, tiếp đó ra ngoài gọi xe để đưa lão Trần về.
Trong mấy phút ba người họ đi thì Dương Quyển cũng về tới chỗ bọn họ.
Buổi tối ở ven đường quá tối, Dương Quyển đang mải nghĩ đến chuyện Hạ Lãng giận nên không nhìn thấy ba người đang chờ xe ở ven đường.
Cậu đi thẳng vào trong quán luôn.
Hạ Lãng uống không nhiều cũng không ít, tuy rằng có thể thấy rõ ràng mặt hắn đã nhiễm chút hơi men nhưng đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo.
Hắn ngồi trong ghế sô pha cúi đầu nghịch điện thoại, chờ Thiệu Diệp và lão Tứ quay lại.
Dương Quyển đứng ở lối đi cạnh người hắn.
Hạ Lãng nhận ra có bóng người che mất một phần ánh sáng thì ngẩng đầu dậy khỏi điện thoại.
Đến khi thấy rõ người đứng cạnh là cậu thì không khỏi xì khẽ một cái, hắn hỏi: “Không phải anh vừa ôm ôm ấp ấp người bạn quan trọng đi về rồi sao? Còn quay lại đây làm gì?”
Hơi men ít nhiều gì cũng sẽ quấy nhiễu đầu óc và khiến tâm trí con người ta trở nên mơ màng.
Giống như bây giờ, rõ ràng Hạ Lãng đã bắt đầu nói chuyện không giữ mồm miệng.
Nhưng căn bản hắn không hề nhận ra vấn đề này, thậm chí còn không quá để ý nhíu mày tự hỏi hôm nay sao bia lại có vị chua chát thế.
Dương Quyển lí nhí giải thích: “Không phải ôm ôm ấp ấp, chỉ là khoác vai như người bình thường thôi mà”.
Hạ Lãng bực mình vỗ bàn một cái: “Ở chỗ của tôi ôm vai bá cổ cũng chính là ôm ôm ấp ấp, đừng có mà ngụy biện với tôi”.
“Được rồi”.
Dương Quyển nghe lời không “ngụy biện” nữa.
Nhưng mà tâm trạng của Hạ Lãng lại không tốt lên được tí nào, trong miệng càng ngày càng cảm thấy chua.
Hắn đưa tay ra mò tìm bình nước trên bàn.
Động tác của Dương Quyển nhanh hơn, cậu cầm bình nước lên rót cho Hạ Lãng một cốc sau đó lại nhìn về phía đống vỏ bia trên bàn.
Cậu hiểu nhầm rằng toàn bộ chỗ này đều do Hạ Lãng uống nên lo lắng nhíu cả mày.
“Uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe đâu”.
Hạ Lãng uống hết cốc nước kia, không thèm khách khí chế giễu cậu: “Quan tâm nhiều chuyện phết”.
Dương Quyển không lên tiếng, quay đầu nhìn quanh khắp phía.
“Bạn của cậu đâu hết rồi?”
Ban đầu Hạ Lãng định nói bọn họ sắp về đến nơi rồi nhưng lời đến miệng không biết tại sao lại biến thành: “Đi rồi”.
“Đi rồi?” Dương Quyển tỏ vẻ kinh ngạc, “Giờ một mình cậu sao mà về?”
Hạ Lãng mất kiên nhẫn: “Có phải tôi không có chân đâu”.
“Nhưng cậu đã uống rượu rồi”.
Dương Quyển nói.
Hạ Lãng chống đầu, ngẩng mặt lên sau đó bất thình lình kéo Dương Quyển một cái về phía mình.
Người sau bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị hắn kéo thì ngã ngồi xuống một bên ghế sô pha.
Một tay Hạ Lãng chống lên ghế, nghiêng người tới gần Dương Quyển rồi quan sát cậu với khoảng cách gần.
Tiếp đó Hạ Lãng khẽ nheo mắt, lúc hắn mở miệng nói chuyện mùi bia phả vào mặt Dương Quyển: “Tôi chưa say”.
Khuôn mặt đang căng thẳng của Dương Quyển bỗng dưng thả lỏng, trong ký ức hiện lên hình ảnh đối phương tránh né tiếp xúc cơ thể với mình rất nhiêu lần.
Nếu Hạ Lãng còn tỉnh táo thì tuyệt đối không bao giờ chủ động ghé vào cậu gần đến vậy đâu.
“Cậu say rồi”.
Dương Quyển nhẹ giọng nhắc hắn.
Hạ Lãng buồn bực, không nhịn được phản bác: “Tôi không say”.
Dương Quyển đứng lên nói: “Tôi đưa cậu về ký túc xá”.
Cậu đưa tay ra ôm lấy cánh tay Hạ Lãng, đỡ hắn dậy khỏi sô pha.
Độ ấm thuộc về Dương Quyển truyền đến làn da của Hạ Lãng, cơ thể hắn cảm nhận được bàn tay mềm mại khô ráo của cậu, cảm xúc trên mặt Hạ Lãng bỗng nhiên bình tĩnh lại một cách kỳ lạ.
Dương Quyển kéo tay Hạ Lãng, đỡ một người còn cao hơn mình cả cái đầu ra khỏi quán.
Thiệu Diệp và lão Tứ đứng ngoài quan sát thấy vậy thì nghiêng người rẽ sang quán trà sữa bên cạnh.
Hai người Dương Quyển ra khỏi quán đồ ăn Hồ Nam đi về phía trường học.
Chưa đi được bao xa thì ngang qua một cái ngõ hẹp, bên đường có một cô gái đang gọi điện thoại cho bạn trai, cô gái oán trách bạn trai tối nay đã cho cô leo cây.
Vừa nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của cô gái, Hạ Lãng bỗng nhiên dừng bước, không chịu nhích thêm bước nào nữa.
Dương Quyển chỉ có thể dừng lại theo hắn, cậu không hiểu làm sao quay đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”
Hạ Lãng không nói gì, rút tay mình ra.
“Sao vậy cái gì mà sao vậy?” Hắn trầm giọng nhắc Dương Quyển.
“Chuyện tối này anh cho tôi leo cây tôi vẫn còn chưa tính sổ đâu”.
Dương Quyển nghiêm túc nhận lỗi với hắn: “Xin lỗi, tôi sẽ đền bù lại cho cậu”.
“Đền bù?” Giọng Hạ Lãng nghe có vẻ không hề bị lung lay.
“Anh muốn đền bù cho tôi thế nào?”
Dương Quyển im lặng một lát nhưng cũng không nghĩ được cách nào khả thi, cuối cùng cậu dò hỏi hắn: “Tôi mời cậu bữa cơm khác nhé?”
“Lại là mời cơm”.
Hạ Lãng xị mặt, giọng ẩn chứa không ít