“Có thể gửi ảnh được không?” Dương Quyển bị vòng tay của hắn bao vây nên không thể động đậy, miệng cậu khô khốc đặt câu hỏi.
“Không được, tôi muốn thấy người thật”.
Hạ Lãng từ chối không thèm nể nang.
Dần dần Dương Quyển bắt đầu nói lắp: “Còn, còn phải mặc đi ra ngoài đường sao?”
“Anh không ra ngoài thì làm sao tôi nhìn thấy được?” Hạ Lãng cau mày hỏi ngược lại.
Mặt Dương Quyển “bùm” một cái trở nên đỏ bừng, ánh mắt cậu lơ đãng trôi dạt giữa khoảng không, trốn trái trốn phải nhất quyết không chịu nhìn thẳng vào mặt Hạ Lãng.
“Không, không được”.
“Sao mà không được?” Hạ Lãng bắt đầu nhắc đến chuyện cũ.
“Bảo anh mặc váy là việc trái pháp luật à?”
Dương Quyển lắc đầu.
“Chuyện này anh không làm được à?” Hạ Lãng lại hỏi.
Dương Quyển lưỡng lự một giây rồi vẫn lắc đầu.
“Vậy không phải là được rồi sao”.
Nói câu này xong Hạ Lãng hơi dừng lại, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên dữ dằn.
“Hay là căn bản anh không hề muốn đền cho tôi? Những lời như là muốn đền bù cho tôi cũng chỉ là nói miệng cho qua?”
Dương Quyển ngẩng phắt đầu dậy, vội vàng giải thích: “Không phải, tôi thật sự muốn bù đắp cho cậu mà”.
Hạ Lãng không nói, đôi mắt vừa đen vừa sâu nhìn chằm chằm mọi biểu cảm của cậu, còn kém viết đầy mấy chữ “anh xem làm sao đó thì làm” lên mặt.
Cuối cùng Dương Quyển vẫn bị ánh mắt của hắn làm cho không thể kiên trì, cậu ngượng ngùng đồng ý: “Được”.
Hạ Lãng hài lòng lùi lại khỏi cốp xe, hất cằm ra hiệu cho Dương Quyển: “Anh tự chọn một bộ trong thùng đi”.
Dương Quyển nghe theo lời hắn, nhưng trước khi hành động cậu lại nhớ tới việc mình từng hứa sẽ trả lại tiền.
“Tiền váy tôi vẫn chưa dồn đủ, có thể trả cậu một nửa trước được không?”
Sang năm cậu sẽ tốt nghiệp Tiến sĩ, giờ không có nhiều thời gian để tìm việc bán thời gian bên ngoài nên chỉ có thể đưa tiền mừng tuổi của mình cho Hạ Lãng trước.
“Không cần anh phải trả lại tiền”.
Hạ Lãng qua loa tìm một cái cớ.
“Số váy này tôi giữ lại vẫn còn tác dụng, coi như cũng không phí tiền”.
Dương Quyển không nói gì nữa, lúc ánh mắt rơi vào thùng đồ chuyển phát nhanh, cậu mở miệng một cách khó khăn: “Vậy có thể không mặc ở trong trường được không?” Giọng cậu có vẻ hơi căng thẳng.
“Tôi không muốn bị người quen trong trường nhìn thấy”.
“Được”.
Hạ Lãng nghĩ một lát sau đó nói thời gian và địa điểm cho cậu.
“Anh có biết quán cà phê internet mới mở cạnh trường không? Thứ bảy tuần này tôi ở bên đó chờ anh”.
Dương Quyển nói: “Được”.
Cậu đưa tay mở thùng đồ chuyển phát nhanh ra, dựa vào ánh đèn đường bên cạnh nghiêm túc chọn lựa váy.
Sau khi loại bỏ mấy chiếc váy có màu sắc tươi sáng quá mức cuối cùng cậu chọn một chiếc váy có màu chocolate.
Hạ Lãng lại không hài lòng lắm, hắn cúi người xích lại gần, duỗi cánh tay qua người cậu lật tìm trong thùng.
Một lát sau hắn lấy ra một cái váy màu lam nhạt có hoa văn con thỏ và đèn lồ ng.
Hạ Lãng nhét cái váy vào người Dương Quyển.
“Mặc bộ này”.
Dương Quyển há miệng, như thể định nói gì với hán.
Hạ Lãng thẳng thừng cắt ngang lời cậu: “Mặc bộ này đi, anh không có cơ hội lựa chọn nữa đâu”.
Cuối cùng, như là cảm thấy thế này vẫn chưa đủ, Hạ Lãng còn lấy điện thoại trong túi quần ra.
Hắn mở album thùng rác trên điện thoại tìm bức ảnh Dương Quyển mặc đồ nữ kia.
Tìm một lúc lâu mà vẫn không thấy, Hạ Lãng lại quay ra tải một ứng dụng khôi phục dữ liệu trong chợ ứng dụng, khôi phục lại tấm ảnh kia rồi lưu vào album ảnh.
Cuối cùng Hạ Lãng mở tấm ảnh ra phóng to lên, chỉ vào ảnh yêu cầu như đang giải quyết việc chung: “Kiểu tóc và trang điểm cũng phải làm giống hệt trong hình”.
Hai má Dương Quyển nóng lên, cậu đáp lại hắn: “Được”.
Trong thùng còn chứa tùng váy không biết được mua ở cửa hàng váy nào, Hạ Lãng lén lấy ra đưa cho Dương Quyển.
“Thứ đồ chơi này dùng thế nào thì tự anh tìm hiểu chút đi”.
Lúc lấy tùng váy ra không biết vướng phải cái gì mà đồ vật trong thùng cũng bị rơi la lăn vào cốp sau.
Hạ Lãng duỗi tay tìm phía sau Dương Quyển, cầm lên thì thấy là một cái quạt máy cầm tay nhỏ màu hồng nhạt -.
Cái quạt này trông rất quen.
Hạ Lãng nhìn chăm chú vào cái quạt trong tay trầm ngâm hai giây, sau đó hắn đã nhớ ra đây chính là cái quạt mà hôm đó Mối tình đầu chọn anh, anh rất ngọt mang tới triển lãm Game anime.
Hạ Lãng như thể nghĩ được chuyện gì, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Anh chính là học sinh cấp ba xếp hàng ở cổng triển lãm Game Anime lần đó ư?
Dương Quyển ngẩn người, sau đó thành thật gật đầu thừa nhận: “Đúng là tôi”.
Ánh mắt Hạ Lãng hơi chứa vẻ dò xét nhàn nhạt.
“Hôm đó anh lén lút tới triển lãm để làm gì?”
Dương Quyển không thể tự chủ mà nhìn về phía hắn.
Hạ Lãng đứng ngược sáng trước mặt cậu, phần lớn biểu cảm của gương mặt đã biến mất trong bóng tối.
Dương Quyển không đoán được thái độ của đối phương lúc hỏi câu này, môi cậu giật giật, cuối cùng vẫn cụp mắt nói dối: “Tôi muốn đến xem xem những người khác trông như thế nào”.
Không biết Hạ Lãng có tin hay không nhưng hắn không tiếp tục hỏi nữa.
“Anh về trước đi, Thiệu Diệp và lão Tứ chắc chưa đi xa đâu, tôi sẽ gọi điện cho bọn họ”.
Dương Quyển thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ôm váy và tùng váy chui ra khỏi cốp sau, quay đầu lại nhẹ giọng nói với Hạ Lãng: “Tạm biệt”.
Nói xong Dương Quyển quay người đi..
Bởi vì muốn để trống thứ bảy đi gặp Hạ Lãng nên hai ngày sau, mỗi ngày Dương Quyển đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm đến nửa đêm mới trở về đi ngủ.
Vậy nên đến sáng thứ bảy, lúc Trác Lan trang điểm cho Dương Quyển thì phát hiện dưới mắt cậu nổi lên quầng thâm xanh đen rõ rệt.
“Dạo này cậu thức đêm làm thí nghiệm ghê quá đó”.
Dương Quyển nghe vậy thì thấy hơi bất an.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Nhìn rõ lắm hả?”
“Lộ rõ lắm.
Có điểu cậu yên tâm đi”.
Trác Lan nói bằng giọng không chút lo lắng.
“Có thể trang điểm che đi”.
Dương Quyển kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn cậu ta, như thể đây là lần đầu tiên cậu biết trang điểm còn có tác dụng như vậy.
Cậu đã mặc cái váy màu lam kia rồi.
Ống tay áo dài làm bằng chất liệu ren, thân váy thêu họa tiết thỏ béo và đèn lồ ng trông vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Trong túi đồ còn có kèm dây cột tóc có họa tiết tương đồng bằng vải, đuôi dây cột tóc có hai cái chuông nhỏ, lúc lắc nhẹ còn vang lên tiếng chuông lanh lảnh linh động.
Trác Lan đánh phấn má màu hồng cho Dương Quyển, gắn lên đuôi mắt cậu những miếng dán óng ánh rồi chải tóc cho cậu.
Đêm đó lúc Dương Quyển mang váy về thì Trác Lan cũng có ở trong phòng, đúng lúc đụng phải cậu.
Dương Quyển nhanh chóng nói thật chuyện Hạ Lãng chính là Lang Hành với Trác Lan.
Trác Lan nghe vậy thì cực kỳ căng thẳng hỏi cậu xem Dạ Hắc Phong Cao có chuyển tới không.
Ban đầu Trác Lan còn tràn đầy phấn khởi đòi đi theo Dương Quyển ra khỏi trường, đến khi biết được Thiệu Diệp cũng chuyển đến cơ sở cũ của bọn họ thì lập tức đổi thành nói thế nào cũng không chịu đi.
Giờ phút này, giọng Dương Quyển kéo cậu ta ra khỏi ký ức về chuyện cũ.
“Hạ Lãng còn nói muốn trang điểm có tàn nhang và để kiểu tóc giống lần trước”.
“Đừng nghe hắn”.
Mặt Trác Lan đẩy vẻ không đồng ý.
“Tên đầu gỗ như hắn thì biết cái gì chứ? Cậu nghe tớ đi, tớ không cần vẽ tàn nhang và thắt bím tóc cho cậu nhưng tuyệt đối sẽ không xấu hơn tạo hình lần trước đâu”.
Bản thân Dương Quyển cũng không hiểu nhiều về chuyện này.
Cậu ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Trác Lan hơi tiếc vì tóc giả không thể cột đuôi ngựa cao cao được, cuối cùng cậu ta cột cho cậu hai cái đuôi ngựa thấp, dùng dây cột tóc gắn chuông thắt nơ bướm ở đuôi tóc.
Cậu ta lấy một cái vòng cổ thạch anh thiên về trang sức nữ trong hộp đồ trang điểm của mình, đeo cho Dương Quyển để giúp cậu che trái cổ.
Dương Quyển đứng dậy khỏi ghế dựa, đi tới cạnh giá để giày ngoài cửa đổi sang một đôi giày vải màu trắng.
Có tùng váy nâng lên nên chiếc váy eo cao được căng phồng xõa tung, phần eo của váy