Chương 26
Editor: Ballantine’s - 18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.
Trước khi khai giảng, Trần Đồng xin nội trú ở trường, quyết tâm không có chút xíu liên quan nào đến Triệu Đình Ân nữa. Từ thứ Hai đến thứ Bảy đều ở lại trường học, chỉ có ngày Chủ Nhật mới quay về nghỉ ngơi. Bố mẹ Trần Đồng nhìn thấy vẻ cố gắng nỗ lực học tập này của anh thì nghĩ chắc anh lên lớp 12 nên thay đổi tính cách. Anh rất ít khi chạm vào máy chơi game và máy tính, ngày Chủ Nhật về đến nhà là cắm đầu nằm chết dí trong phòng mình, cũng không ra ngoài chơi với bạn bè.
Bố mẹ anh đương nhiên cảm thấy anh thay đổi khác trước đây, trở thành một người chín chắn, cứng cáp, tính nết bướng bỉnh và thất thường bớt đi rất nhiều, bọn họ cũng lo lắng không biết anh có gặp phải chuyện thất bại gì không, nhưng thành tích của anh vẫn rất ổn định, giáo viên cũng không có báo cáo gì với bọn họ, thậm chí các cô ấy còn nói, thành tích của Trần Đồng rất tốt, nếu có thể tiếp tục như vậy thì thi đậu đại học trọng điểm cũng không thành vấn đề gì.
Triệu Đình Ân luôn sầu não không vui. Cô rất nhớ anh nhưng lại bị anh đẩy ra rất xa, thậm chí còn cảnh cáo cô không được phép đến gần. Cô nhận được tin nhắn kia của anh, cho nên lúc bố mẹ hỏi cô có muốn chuyển trường hay không, cô đã từ chối.
Trần Đồng không thích cô sẽ không làm.
Nhưng tim thì đau như đang nhỏ máu.
Sau khi khai giảng lớp 12, thành tích của cô vô cùng tệ. Cô không có lòng cũng không có hứng để học. Cô vẫn luôn suy nghĩ về ý nghĩa của việc mình được sống lại. Cô đi đến thế giới mới, có được một thân phận mới, từ trước đến giờ, nguyện vọng của cô đều chỉ là tìm được anh, cùng anh yêu nhau rồi bình an sống đến cuối đời. Giờ phút này, cô cảm thấy cả thế giới đã sụp đổ.
Sau khi thành tích thi tháng đầu tiên của cả lớp được công bố, chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng không nhịn được phải tìm cô nói chuyện.
Cô cúi đầu, cảm xúc sa sút, trong lòng tràn đầy hối hận và căm giận bản thân mình.
Chủ nhiệm lớp chỉ chỉ xếp hạng trên phiếu điểm: "Cô biết điều kiện gia đình em cũng không tệ lắm, cũng biết bố mẹ em bận rộn việc kinh doanh. Cô sẽ không đặc biệt đến làm phiền bọn họ. Em cũng sắp trưởng thành rồi, có rất nhiều chuyện phải tự mình chịu trách nhiệm. Cô nghe các bạn cùng lớp nói ngay từ lớp 10, dường như em không thích giao tiếp với những người khác. Cô không làm phiền đến chuyện giao lưu của em, đây là tự do của em, nhưng thân là giáo viên, cô muốn nhắc nhở em, kỳ thi đại học đã ở trước mặt em rồi, em đừng vì một số chuyện đau lòng mà đùa giỡn với kỳ thi đại học sắp đến."
Triệu Đình Ân nghe xong thì rơi nước mắt.
Cô lại chửi mắng mình trong lòng là một đứa mít ướt, lại còn không biết cách hòa đồng. Bởi vì kiếp trước cô là một người câm nên cô luôn có rào cản đề phòng người khác, thậm chí cô còn không biết bắt đầu một tình bạn như thế nào và làm sao để chấp nhận những lòng tốt, cho nên cô không có người bạn nào. Không có bạn thân nào để chia sẻ tình cảm.
Chủ nhiệm lớp biết Triệu Đình Ân là một học trò rất ngoan, dù thành tích trước đây không phải là tốt nhất nhưng cũng nằm ở tầm trung. Bây giờ thấy cô khóc lại mềm lòng.
Bà nói: "Nếu có chuyện gì có thể đến tìm cô, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."
Triệu Đình Ân vội vàng gật đầu, nước mắt trượt khỏi khuôn mặt.
---
Ban đêm cô nằm mơ thấy Trần Đồng.
Không phải là Trần Đồng hiểu lầm cô ở kiếp này, mà là Trần Đồng nâng niu cô trong lòng đời trước.
Cô vừa nhìn thấy anh là bắt đầu khóc, nức nở đến mức hít thở không thông.
Anh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng, dịu dàng dỗ cô: "Đừng khóc, anh đau lòng lắm."
"Đều tại anh! Đều tại anh! Đều tại anh em mới khóc đó!" Triệu Đình Ân khóc lóc đứt quãng, nghẹn ngào kể lể, nắm đấm mềm mại như bông đập vào người anh.
"Thật xin lỗi." Anh cúi đầu hôn cô, dùng cảm xúc dịu dàng để hấp thụ hết tất cả oán giận và phẫn nộ của cô.
Cô siết lấy quần áo anh, ngửa đầu lên hôn môi anh, cô khát cầu hơi thở của anh, chiếc lưỡi nhỏ chủ động vươn vào trong miệng anh, đi vào mút lấy, quấn lấy anh. Cô rất nhớ anh, tưởng nhớ đến tình yêu nhiệt tình của anh, tiếc nuối bầu không khí như keo như sơn giữa hai người.
Cô như mảnh đất khô cằn, gấp gáp muốn có chất dinh dưỡng và nước tưới từ tình yêu của anh.
Cô chủ động kéo quần áo anh, ôm lấy cổ anh, hôn xuống dưới một chút, cắn mạnh vào cằm anh, lại không nỡ làm anh đau, dùng miệng ngậm lấy, dùng sức lực yếu ớt mềm mại lấy lòng anh.
Tay kia thì duỗi vào thân dưới của anh, sờ nắn nam căn của anh.
Cô dùng giọng nói cầu xin nói: "Em muốn làm tình, làm em đi." Âm cuối run rẩy, yểu điệu giống như một con mèo con. Động tác trên tay không hề có thứ tự,