Chương 27
Editor: Ballantine’s - 18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.
Mở cửa ra, gió lạnh thổi vào người. Cô run lên một chút, quấn kỹ khăn quàng cổ, đóng cửa lại, đi về hướng nhà anh.
Thời tiết rất lạnh, luồng khí thở ra đều trở thành sương, tản ra trong không khí. Cô chà chà bàn tay, từ từ đi đến cửa nhà anh.
Thật kỳ lạ, rõ ràng đã nhìn thấy anh đi qua, trong phòng cũng tối om không có ánh sáng nào. Trong lòng cô nghi ngờ, lại bước thêm vài bước vào phía bên trong, đứng trước cửa nhà anh. Cô định nhìn qua cửa xem cảnh tượng bên trong, ngó quanh ngó quẩn giống như tên trộm nhỏ.
Trong phòng một mảnh tối đen thui, không có gì cả.
Cô nản lòng thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, nghi ngờ bản thân mình nhìn lầm, lúc chuẩn bị dẹp đường hồi phủ thì ---
Cổ tay cô bị mạnh mẽ túm lấy, trái tim cũng hẫng một nhịp theo.
Lập tức muốn khóc.
Cô bị anh dắt đi. Mùa đông, cỏ cây trong vườn nhà anh đều biến mất, không nhìn thấy gì nữa, chỉ còn lại đất trống.
Đôi giày đi tuyết nặng nề của cô ma sát trên mặt đất, bùn bám lấy đế giày cùng hai người bọn họ đi về phía trước.
Cô nhìn theo gáy anh, mới chỉ nhìn như vậy mà trái tim đã kích động đến mức sắp nhảy ra ngoài.
Bàn tay bị đông lạnh đến mức không còn cảm giác, nhưng chỗ cổ tay lại nóng lên, những mạch máu đều sôi sùng sục nhảy lên.
Anh kéo tay cô đến sau lưng biệt thự, ngọn đèn mờ mờ, ngay cả mặt đối phương cũng không nhìn thấy rõ ràng, nhưng Trần Đồng lại bắt giữ chính xác ánh sáng trong khóe mắt ướt át của cô.
Anh buông tay cô ra, cô sợ hãi nhìn anh, trong mắt cũng chỉ có sự vui mừng vì nhiều ngày không gặp và tình yêu, ánh mắt như sao trên trời.
Khi nhìn thấy ánh mắt của cô, anh hối hận rồi, đầu óc lại nóng lên, thần kinh ở huyệt thái dương đập thình thịch mạnh mẽ. Anh sợ ánh mắt chân thành, nóng bỏng thế này của cô, anh sợ anh không nhận được, anh sợ... ánh mắt này căn bản không phải dành cho anh.
Anh lui lại từng bước nhưng lại bị cô giơ tay giữ chặt lại.
Cô không chút nào che giấu tham lam nhìn anh, dường như đang hấp thu chất dinh dưỡng và năng lượng cô đang rất cần. Dưới tay là lớp vải áo khoác hơi mỏng, cô sờ lớp vải không tính là dày kia, lo lắng không biết anh có bị lạnh hay không, cô hỏi: "Anh có lạnh không?"
Trần Đồng bỏ tay cô ra: "Không cần em lo." Hơi thở phả ra nồng nặc mùi rượu.
Triệu Đình Ân còn thấy hai má phiếm hồng của anh, trong lòng hiểu rõ, anh uống rượu.
Cô lấy hết can đảm, lại bước lên một bước, cầm tay anh, trong lòng bàn tay ấm áp hơi ẩm ẩm, cô miết miết tay anh: "Anh uống rượu à?”
Trần Đồng nhìn chăm chú vào cô, rượu ăn mòn lý trí cũng không ít, thần kinh trong đầu anh chậm chạp, căn bản không thể động não được gì. Anh giờ phút này chỉ thầm muốn làm chuyện trái tim anh mách bảo.
Anh gật đầu, sau đó bước từng bước đến gần cô.
Triệu Đình Ân lùi từng bước theo bản năng.
Đến gần chút nữa.
Cho đến khi sau lưng cô là tường nhà.
Cô hít sâu liên tiếp vài hơi, nắm chắc bàn tay anh trong tay đặt sau lưng mình, hai người dán lại quá gần, hô hấp của anh nóng bỏng, của cô ấm áp ẩm ướt, quyện vào một chỗ, làm không khí chung quanh cũng ấm lên vài phần.
Cô hơi đổ chút mồ hôi.
Nhìn theo ánh mắt sáng ngời của anh cô nhỏ giọng hỏi: "Trần Đồng... Anh có nhớ em không?"
Tay Trần Đồng đặt trên người cô, nhưng lại sờ không thấy eo cô đâu, cô mặc quá dày, anh trả lời trong đầu "Nhớ", miệng lại hỏi cô: "Sao em lại mặc thành con heo con thế này?"
Triệu Đình Ân thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh không từ chối cô. Cô đưa tay ôm chầm lấy eo anh, để cho anh đến gần mình chút nữa, ngửa đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh: "Anh thích heo con không?"
Trong ánh mắt Trần Đồng chỉ có đôi mắt long lanh và đôi môi lấp lánh của cô, sau khi uống rượu, cả đầu anh đều nóng lên.
Cô hỏi anh có thích heo con không.
Vốn dĩ anh không thích.
Bây giờ, "Thích." Anh đè thấp giọng, nói.
"Heo con muốn hôn anh." Âm thanh mềm mại của Triệu Đình Ân nói.
Bàn tay Trần Đồng dời xuống, đụng vào vạt áo, lúc ngón tay chạm tới làn da cô thì đôi môi cũng mạnh mẽ ép xuống.
Tất cả nỗi nhớ nhung được giấu trong sâu thẳm đều nhân nụ hôn này để lộ ra ngoài.
Nghiền lấy, mút lấy, làm sao cũng hôn không đủ.
Anh nắm lấy làn da bên hông của cô, nói: "Có thể ăn sạch con heo này được không?" Giọng nói khàn khàn ái muội làm cổ cô ngứa ngáy.
Triệu Đình Ân thở hổn hển, trái tim đã mềm mại đến mức trở thành một vũng nước.
Cô cắn cắn môi anh, nói có thể.
Anh cởi chiếc áo bông lớn của cô ra, chỉ còn dư