Hôm nay là ngày chủ nhật yên bình nhất Nhan Tĩnh Ảnh từng thấy, mấy ngày trước làm việc đã quá mệt mỏi rồi.
Từ lúc thấy Lâm Đô Giang như vậy, cô cũng đã suy nghĩ đến mất ngủ mấy đêm liền.
Tự bao giờ đã có cảm giác sợ anh ta.
Cô cứ tưởng Tôn Thượng Phủ là đã quá lắm rồi, không ngờ Lâm Đô Giang khi phát ti3t thì kinh khủng hơn rất nhiều.
Thức dậy quá trưa, cô đưa tay vươn vai lên vài cái.
Vệ sinh cá nhân xong cô cầm một tách cà phê sữa nóng.
Ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, mở TV lên xem.
Cô nhàn nhã uống một ngụm cà phê, tiếng phát thanh viên từ đài truyền hình khiến cô suýt chút nữa giật mình phun ra hết sạch cà phê.
Cô há to miệng: “Trời ơi sao Tôn Thượng Phủ lại làm thiện nguyện ở cái cô nhi viện đó nhiều tiền thế?”
Cô lắng nghe tiếp.
“Giám đốc Tôn từ tập đoàn Sun đã hết lòng hỗ trợ từ thiện cô nhi viện Mái Ấm Nhỏ.
Tuy đây không phải lần đầu tiên nhưng tấm lòng của vị giám đốc này thật đáng quý....”
Cô nghe đã không lọt tai nổi nữa: “Hừm, bao nhiêu người cần số tiền đó hơn.”
Dẫu biết rằng anh nói là khiến việc làm thất đức của bọn họ ra ánh sáng nhưng cô vẫn không khỏi tức giận.
“Và để cảm ơn giám đốc Tôn, nữ ca sĩ diễn viên mới bước chân vào giới nổi tiếng Điệp Cơ hát một bài để cảm ơn...”
“Điệp Cơ? Có đùa không vậy?”
Khi Nhan Tĩnh Ảnh ở trong cô nhi viện.
Lúc anh hai được nhận nuôi qua Mỹ.
Cô ta đã nhờ cô tỏ tình hộ với Nhan Trầm Ưng nhưng cô nhất mực không chịu.
Sau đó đã dẫn đầu một nhóm người trong cô nhi viện ức hiếp cô.
Cũng chính là người đã vu oan khiến cô bị đuổi ở cô nhi viện.
Nghe anh hai nói chính cô ta cũng là người nói dối rằng cô lén trốn đi.
Loại người như thế này cũng xứng đáng được nổi tiếng sao?
Sự tức giận của Nhan Tĩnh Ảnh đã lên đến đỉnh điểm.
Cô lên phòng thay đồ lập tức đến cô nhi viện Mái Ấm Nhỏ.
Đến nơi, cô đã thấy Giác Lộc mặc quần áo đơn giản khác xa với cậu khi trên công ty, đang đùa giỡn với bọn trẻ rất vui vẻ.
Nhìn thấy những đứa trẻ ở đây hồn nhiên vui tươi giống như mình ngày xưa cũng xoa dịu cô được phần nào.
Càng nhìn lại càng thương, dù cho có được từ thiện bao nhiêu tiền thì bọn trẻ cũng cơm không đủ ăn áo không đủ mặc.
Vừa định bước vào trong thì một bàn tay đẩy người cô ra, cô ta hét lên: “Đi ra ngay, cô không thấy ai đang đến đây à?”
Nhan Tĩnh Ảnh hơi khó chịu, nhưng cũng lùi sang một bên để nhìn rõ hơn, là Điệp Cơ.
Điệp Cơ mặc một bộ đồ đắt đỏ của nhà mốt nổi tiếng nhất hiện tại.
Nhưng trang phục thật sự không phù hợp chút nào.
Tổng quản của cô nhi viện Dung Điền thấy cô ta đến thì nụ cười tươi rói, ai ai cũng nhìn ra ý đồ nịnh nọt của bà ta.
Hai người này vốn dĩ Nhan Tĩnh Ảnh không ưa thích gì, tránh xa được bao nhiêu thì tránh.
Cô đi đến chỗ của Giác Lộc.
Thấy cô đến anh ta cười chào hỏi một cái: “Ồ cô cũng tới đây sao, đợi tôi một chút.”
Giác Lộc vừa nói vừa tiến lại xe, mở cửa ra đem cho cô một cốc nước ép.
Nhan Tĩnh Ảnh mỉm cười nhận lấy.
Sao cậu ta biết hôm nay cô đến đây vậy?
Nhan Tĩnh Ảnh nhớ lại quá khứ của mình khi ở cô nhi viện.
Bất giác đi xung quanh lại gặp phải Điệp Cơ, ả ta nở nụ cười xinh đẹp: “Lâu rồi không gặp, cậu quên mình rồi sao?”
“Không dám nhận làm người quen của người nổi tiếng.” Nhan Tĩnh Ảnh nửa cái cũng chẳng thèm nhìn, quay mặt sang nhìn vào không trung.
Điệp Cơ cũng rất tức giận, nếu như tính cách bình thường thì cô đừng hòng yên thân với ả.
Nhưng bây giờ đã là người nổi tiếng, địa vị trong giới điện ảnh còn chưa nổi nên không dám làm liều.
Chỉ đành rời đi, thầm nguyền rủa cô trong lòng.
Nhan Tĩnh Ảnh đi ra, tìm bừa một chiếc ghế nào gần đó rồi ngồi thẩn thơ.
Nhìn thấy