Nhan Tĩnh Ảnh nằm trên chiếc giường êm ái, cả gian phòng đều im lặng.
Hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng rất rõ ràng chiếu qua tấm rèm ren trắng mỏng ở cửa sổ.
Ánh trắng sáng mân mê, m ơn trớn thân người trắng muốt hoàn mỹ của cô.
Khác với những đêm trước đây.
Đêm nay cô không tài nào ngủ được.
Trong đầu cô bây giờ chỉ là hình ảnh của Giác Lộc đè lên người mình.
Cô sợ Tôn Thượng Phủ sẽ tức giận ư? Không giống loại cảm giác đó lắm.
Có thể là đúng nhưng không đủ.
Lần mò trong não bộ kí ức của hôm đó, cô mới nhớ ra lúc bản thân bị ngã có thấy Điệp Cơ đứng ở đấy, lại còn đang cầm điện thoại.
Cô nghĩ đến nghĩ lui cũng cảm thấy việc đó có gì không ổn.
Cảm thấy lạ, muốn gọi điện cho Tôn Thượng Phủ nhưng bây giờ đã hơn 10 giờ đêm, cô sợ anh đã ngủ rồi.
Không biết tự bao giờ cô đã xem anh như điểm dựa của mình, có chuyện gì cũng muốn được anh tìm cách bảo bọc.
Chỉ có thể tự trấn an bằng cách nghĩ mình là tình nhân hợp đồng của anh thôi!
Cô mở máy tính lên, nhắn một email gửi đến Tôn Thượng Phủ.
Anh vẫn đang làm việc, thấy email cô gửi đến thì vội lấy điện thoại gọi cho cô: “Khuya rồi cô gọi tôi làm gì?”
[Anh có biết Điệp Cơ không?]
“Biết hay không biết thì có sao không?”
Cô ở bên này đã hít thở một hơi [Tôi với Giác phó tổng có một số chuyện hiểu lầm thôi]
“Chuyện hiểu lầm gì?”
[Cậu ta vô tình ngã đè lên người tôi, cho dù có việc gì thì anh phải luôn tin tôi và cậu ta là hoàn toàn bình thường.] Nhan Tĩnh Ảnh bên này ra sức giải thích, linh tính của cô mách bảo cô một điều mơ hồ không rõ.
Tự “thú tội” trước như thế này nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tôn Thượng Phủ ậm à trả lời cho qua chuyện.
Anh vốn không thích kiểu tiếp xúc thân mật của tiểu tình nhân của mình và người đàn ông khác.
Nhưng nếu cô đã tự nói trước thì chắc cũng không có ẩn tình gì.
Anh bất giác tra hai chữ “Điệp Cơ” trên mạng.
Nhìn thấy cô nàng diễn viên ca sĩ này có chút quen mắt.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra: “Cô gái này hình như thường xuyên qua lại với Từ Hâm Đình.
Hừm, loại người qua lại với cô ta quả thật không ai tốt lành.”
“Cô muốn làm con cáo già chơi trò ly gián chứ gì, được tôi sẽ cho cô cho biết ai mới là con cáo già thật sự.”
Tuy tuổi sắp qua ngưỡng tuổi 29 nhưng ngày tháng anh cùng ba bôn ba trên thương trường đủ nhiều.
Đủ để đầu óc anh biết nặng biết nhẹ, biết mưu mô tính toán.
Xem ra tiểu tình nhân tiếp xúc với anh càng lâu thì càng thông minh ra.
Chẳng để anh thất vọng!
.....
Tin tức về cô nhi viện Mái Ấm Nhỏ cứ thế đồn xa.
Tiếng thơm được vang khắp bốn phương tứ phía.
Bên ngoài sáng bóng bên trong thối rữa.
Hiển nhiên đây không phải là nơi duy nhất lợi dụng đồng tiền trên tình thương của người khác nhưng cái nào diệt trừ được thì cứ diệt trừ.
Một cậu thanh niên che mặt từ đầu đến chân.
Nhìn hắn ta trông rất chuyên nghiệp, chân đi cỡ giày to hơn, đeo găng tay để không lộ dấu vân tay.
Hắn đã rình mò ở cô nhi viện này theo lệnh đã lâu lắm rồi, chỉ chờ lấy cơ hội để gửi bằng chứng về cho người thuê hắn.
Cậu thanh niên đó lẻn vào bên trong, lúc đó thấy được tổng quản Dung Điền đang ngồi nói chuyện với một gã đàn ông xã hội đen kịch cợm: “Anh cứ yên tâm đi, con bé đó tôi chăm nó kĩ lắm mà không ai nhận nuôi.
Tôi làm giấy tờ cho chuyển quyền nuôi cho anh, tiền bạc thì...hehe chắc anh cũng hiểu.”
Cậu thanh niên đó đứng bên ngoài nghe đã không khỏi tức giận.
Vốn tưởng cái cô nhi viện thối nát này cùng lắm cũng chỉ ăn chặn tiền, không ngờ lại buôn bán cả con người.
Mang danh đức là cưu mang trẻ em mà lại làm ra những loại chuyện như thế này.
Quả thật là táng tận lương tâm!
Những lời nói bốc mùi của tổng quản Dung Điền đều được hắn ta quay lại.
Không sai một li, không thiếu một lời.
Vừa ra được tới ngoài, hắn lấy điện thoại ra gọi điện: “Bằng chứng tôi có đủ rồi, lát nữa tôi tổng hợp lại để gửi cho anh nhé.”
Mặc Tân vẫn đang ngồi làm việc cũng vội đáp lại: “Được, để tôi chuyển tiền cho anh, cảm ơn.”
Mặc Tân trước giờ làm việc luôn nhanh chóng cẩn thận