Hôm nay chính là ngày mà cô sang Mỹ để quay một chuỗi quảng cáo dài ngày.
Trên máy bay khẩu vị cũng thay đổi đáng kể, ăn thứ gì cũng thấy nhạt nhẽo.
Nhan Tĩnh Ảnh đưa tay đẩy món sườn nướng mình yêu thích qua chỗ khác, khẽ bĩu môi: “Chậc, trên máy bay miệng em chẳng có cảm giác gì, ăn gì cũng thấy không ngon.”
Lý Tiêu đang ngồi đắp mặt nạ ở ghế bên cạnh quay sang nói với cô: “Em không ăn gì sao, sắp hạ cánh rồi đấy.”
“Em không ăn đâu, qua tới NewYork cũng đến đêm rồi, em cũng không muốn ăn.”
Ba tiếng sau, Nhan Tĩnh Ảnh được Lý Tiêu sắp xếp ở khách sạn Hilton xa hoa bậc nhất NewYork.
Trong lúc mọi người trong đoàn quay dùng bữa tối ở nhà ăn thì cô lên nhận phòng khách sạn.
Ngồi trên máy bay hơn 15 tiếng khiến người cô không được linh hoạt, di chuyển đến đâu thì xương cốt đều kêu lên răn rắc đến đó.
Nhan Tĩnh Ảnh thong dong bước về phòng mình, lúc đứng trước cửa phòng cô thấy một dáng người hao hao giống Điệp Cơ đang tay trong tay với một lão già phương Tây trông vô cùng thắm thiết.
Lão già đấy tay đang choàng qua ôm lấy hông Điệp Cơ, vỗ từng nhịp: “Em thật biết cách chiều lòng người khác đó baby.”
Nhan Tĩnh Ảnh nhìn thấy vậy cũng cảm thấy vô cùng bẩn mắt.
Điệp Cơ vốn không có gốc gác, bước lên được đến bước này nhờ sự chống lưng của công ty chủ quản là phần ít, ăn nằm với các ông lớn mới là phần nhiều.
Nhan Tĩnh Ảnh cứ bị cảnh tượng nhìn thấy lúc nãy quẩn quanh trong đầu.
Nếu cô không có Tôn Thượng Phủ chống lưng thì có phải sẽ sử dụng "luật ngầm" đó không?
Cô tắm xong thì choàng một chiếc khăn tắm mỏng manh trên người, ngồi ngắm nhìn thành phố xa hoa sau tấm cửa kính trong suốt sát chân sàn ở tầng 42.
Cả thành phố bên ngoài được thu nhỏ lại, ánh đèn từ các toà nhà cao ốc cao chọc trời không ngớt, lung linh lấp lánh.
Khí thế bức bối người ta đến kinh sợ, vừa sợ vừa cảm thấy mới mẻ.
Cao ốc đồ sộ thì nhiều duy chỉ có một toà cao ốc ở trung tâm là nổi bậc khiến người khác chú ý.
Cô hơi nheo mắt nhìn lấy toà nhà đang thu hút sự chú ý ấy, chính là Hoà Thịnh.
Công ty chủ quản của Hoà Thịnh là ở NewYork.
Cảm thấy khung cảnh phía dưới quá đỗi mới mẻ, cô lấy điện thoại chụp một tấm hình gửi qua cho Tôn Thượng Phủ kèm một dòng tin nhắn: NewYork thật sự rất đẹp!!!
Tôn Thượng Phủ bên này đã nhanh chóng trả lời lại: Luân Đôn đẹp hơn gấp bội, có thời gian anh sẽ cho em đi.
Nhan Tĩnh Ảnh cười trừ, cô biết tập đoàn chủ quản của Sun ở Anh Quốc nên anh mới có phản ứng như vậy.
.....
Nhan Tĩnh Ảnh tay cầm một ly vang đỏ, thân thể trắng muốt đang mặc bộ váy màu đỏ đô ôm lấy thân hình đồng hồ cát hoàn mỹ, nhìn thẳng vào máy quay: “Đắm mình trong chất riêng của giới thượng lưu NewYork.
Người ta gọi đây là thành phố không ngủ, thành phố của những cuộc vui bất tận.”
Nói xong cô nhấp môi một ngụm rượu, nở một nụ cười vừa kiều mị vừa quyến rũ.
Đạo diễn đang theo dõi cô qua màn hình máy quay cũng mỉm cười hài lòng: “Cắt, cô diễn tốt lắm.”
Nhan Tĩnh Ảnh bước từ chỗ quay ra, cười mỉm: “Cảm ơn đạo diễn, quá khen rồi.”
Đạo diễn quay sang nói với đoàn: “Chuẩn bị cảnh tiếp theo ở tiệm bánh ngọt Moonlight.”
Sang đây đã được hai ngày nhưng cô vẫn chưa quen với tần suất làm việc.
Các cảnh quay đều sát nhau khiến cho cả người mẫu và đội ngũ stylist, trang điểm đều bị xoay cuồng đến không thở nổi.
Nhan Tĩnh Ảnh vừa đưa mặt vừa đưa bàn tay về phía đội ngũ chuẩn bị.
Miệng khó khăn tranh thủ uống một ngụm nước cho đỡ khô cổ họng.
Cảnh quay lần này có phần nhẹ nhàng cũng có chút ngọt ngào.
Gương mặt phương đông mềm mại như mây của cô có thể nói sinh ra là để thực hiện cho cảnh quay lần này.
Tiệm bánh ngọt Moonlight.
Nhan Tĩnh Ảnh đã sẵn sàng thực hiện cảnh quay này, cô đưa tay phủi vài cái trên thân váy rồi khẽ vuốt mái tóc đen lánh xoăn phồng.
Đưa thân thể uyển chuyển ngồi trên chiếc bàn trắng tinh được chạm khắc hoạ tiết khá cổ điện có vài phần ngọt ngào.
Đang chuẩn bị diễn thì một giọng nói vang lên.
“Dừng lại.”
Cả trường quay không chỉ cô mà còn có cả đội ngũ quay phim và chuẩn bị quay người về phía giọng nói ấy.
Là một người đàn ông cao lớn mập mạp có bụng, Nhan Tĩnh Ảnh thấy có chút quen mắt, chính là