Hai người cứ ngồi nói chuyện với nhau một lúc lâu, cuối cùng Tô Nhiễm Nhiễm đứng dậy: “Em chưa nói cho Trầm Ưng hả, để chị nói cho, tối mai hẹn em ở nhà hàng Moonlight ở đường số 2 nhé.”
Nhan Tĩnh Ảnh cười cười đứng dậy tạm biệt, vừa tiễn Tô Nhiễm Nhiễm đi cô quay sang mọi người trong đoàn: “Xin lỗi mọi người nhé, do em mãi trò chuyện.”
Đạo diễn không những không trách mà còn phấn khích: “Không sao đâu, vừa đuổi được David vừa có mối quan hệ tốt với tiểu thư nhà họ Tô thì quá tuyệt vời rồi.”
Cô mỉm cười với đạo diễn, mọi người quay trở lại với quỹ đạo làm việc.
Một vòng xoay công việc lại bắt đầu.
Mãi đến tận cuối ngày cô mới được đi về.
Vừa về đến khách sạn là cô trở về thẳng phòng của mình, mệt mỏi nằm xuống chiếc giường êm ái.
Vốn không thích soi mói ồn ào nên cô nói nhân viên mang đồ ăn lên phòng chứ không ngồi dưới nhà ăn.
“Thưa cô, đồ ăn tối của cô đây.” Một giọng tiếng anh khàn khàn tháo vát cất lên.
Nhan Tĩnh Ảnh không đáp lại nhưng đã mở cửa ra nhận phần ăn tối.
Đặt phần beefsteak nghi ngút khói lên trên bàn, tay cô cầm dao nĩa chuẩn bị thưởng thức thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Cô bỏ dao nĩa xuống, quay sang cầm lấy điện thoại, là Nhan Trầm Ưng.
[Em qua đây được hai ngày rồi mà không nói với anh.]
Tay cô theo thói quen xoắn vài lọn tóc đen mềm: “Do em bận quá thôi.”
[Nhiễm Nhiễm nói tối mai hẹn em đi ăn chung với anh chị, em đợi đó anh sẽ qua đón.]
Cô bên đây trêu ghẹo: “Thôi, em tự đi được, để xe làm không gian riêng cho hai người.”
[Em đó, suốt ngày chỉ biết trêu anh]
Gặp mặt nhau thì ít nhưng lại rất thân thiết, cô với anh hai cứ ngồi đó nói chuyện điện thoại hơn hai tiếng đồng hồ mới thôi.
........
Nhan Tĩnh Ảnh vẫn đang say mê tạo dáng quay quảng cáo, không chú ý đến một chiếc xe đậu gần trường quay, là xe của Nhan Trầm Ưng.
Anh đợi ở đây cũng đã từ lúc chạng vạng, nhưng công việc cứ san sát nhau chẳng có phút giây nào nghỉ ngơi nên anh mới không thể chen vào bắt chuyện với em gái mình.
Mãi đến chín giờ tối đoàn phim mới thu dọn đồ quay, anh từ xe bước xuống.
Nhan Tĩnh Ảnh thấy anh trai mình từ xe bước xuống thì mới ngạc nhiên, đợi Nhan Trầm Ưng lại gần thì hỏi: “Xe đó của anh hả, em thấy nó đậu ở đó lâu lắm rồi đó.”
Nhan Trầm Ưng cười cười, đưa tay lên vuốt mái tóc đen bóng: “Không lâu lắm đâu, em xong rồi thì anh chở em đi ăn luôn.
Nhiễm Nhiễm chắc cũng chuẩn bị xong rồi.”
“Bây giờ đã hơn chín giờ rồi, có trễ quá không anh?”
Nhan Trầm Ưng không nhìn cô, khuôn miệng khẽ mỉm cười: “Ở thành phố như NewYork thì chín giờ tối mới là lúc cuộc sống bắt đầu mà em.”
Anh nói tiếp: “Khi nào em có thời gian thì anh sẽ chở em đi gặp ba mẹ nuôi anh.”
Ngồi trên xe trò chuyện như đôi bạn xưa lâu ngày chưa gặp.
Đường phố nhộn nhịp khiến người khác quên mất thời gian.
Cho dù là chín giờ tối hay mười hai giờ đêm thì thành phố này cũng chẳng chậm lại một nhịp nào.
Cô nhất thời không thể bắt kịp nhịp sống ở đây.
“Hai người đến rồi sao, mau lại đây.” Tô Nhiễm Nhiễm trang điểm xinh đẹp, đôi môi đỏ đỏ hồng hồng mỉm cười.
Nhan Trầm Ưng thấy người mình yêu trang điểm như vậy, trái tim trong một khắc đã hẫng lại một nhịp.
Tô Nhiễm Nhiễm quả thật rất xinh đẹp.
Cô và anh hai ngồi xuống, cô ngồi đối diện với hai người kia.
Tô Nhiễm Nhiễm nhìn qua nhìn lại hai người: “Hai anh em đúng là giống nhau quá, ai cũng đẹp.”
Cả Nhan Tĩnh Ảnh và Nhan Trầm Ưng đều đỏ mặt, miệng mấp máy chối: “Không có đâu.”
Tô Nhiễm Nhiễm chớp chớp mắt: “Hai người gọi món đi.” vừa nói cô vừa đưa thực đơn cho hai người kia.
Nhan Tĩnh Ảnh cầm lấy tấm thực đơn thở dài, mấy ngày nay ăn mấy món châu Âu đã khiến cô chán ngán rồi, đâu đâu cũng chỉ có một hương vị, hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn.
Nhan Trầm Ưng thấy cô mãi không chọn, nét mặt hơi lo lắng: “Em sao vậy? Không ngon sao?”
Cô khẽ gật đầu: “Em không hợp với món ăn châu Âu, mấy hôm nay chỉ ăn được beefsteak với thức ăn nhanh thôi.”
Tô Nhiễm Nhiễm nhấp môi chút rượu vang đỏ, quay sang chỉ vào Nhan Trầm Ưng: “Anh hai em là đầu bếp số 1 đó, cha chị tin tưởng anh ấy lắm.”
Nhan Trầm Ưng hơi đỏ mặt: “Không có, anh nấu ăn cũng được thôi, nếu muốn thì sẽ nấu cho hai người ăn sau.”
Nhan Tĩnh Ảnh bấm bụng