"Diệp Thư Từ, cậu sao vậy?"
Nghe thấy giọng nói này, bả vai Diệp Thư Từ càng run hơn.
Cô khổ sở, nhưng lại không thể về nhà khóc, sợ Đường Tiếu phát hiện có chuyện không ổn, nhưng cảm xúc tích tụ đã lâu, nếu không trút ra hết, cô thấy rất khó chịu.
Tan học, trong lớp không có ai, cảm giác cô đơn cùng trống rỗng thấm vào tận xương tủy, nước mắt không kìm được liền tuôn ra.
Nhưng rất hiệu quả, cô biết, cảm xúc cần phải được trút bỏ.
Dù sao trong lớp không có ai, cô có khóc cũng không có âm thanh gì.
Giọng nam nhẹ nhàng lọt vào tai, Diệp Thư Từ nhanh chóng cảnh giác, thế nhưng lại phát hiện ra một chút quan tâm.
Phản ứng đầu tiên, là ảo tưởng của cô.
Thẩm Tứ lẽ ra không có ở đây, tối nay cậu đại diện cho trường THPT số 1 tham gia lễ khen thưởng cho học sinh xuất sắc ở sở giáo dục thành phố, khi cậu trở về cũng đã tan học, cô còn tưởng cậu sẽ không đến trường.
Tim Diệp Thư Từ đập như sấm, ngẩng mặt lên, sự nhút nhát và xấu hổ bủa vây cô, cô không dám quay đầu lại, trước tiên là lau gương mặt đẫm nước mắt, mím môi vờ bình tĩnh.
"Thẩm Tứ."
Cô khẽ gọi tên cậu: "Cậu không đi nhận giải sao?"
Thẩm Tứ cau mày: "Tôi tới trường lấy chút đồ."
Tuy rằng cậu chàng đã nói như vậy, nhưng lại không lấy đồ nào cả, ngược lại trực tiếp ngồi vào chỗ Khương Hiểu, Thẩm Tứ nhướng mi, ánh mắt lo lắng nhìn Diệp Thư Từ.
Sắc mặt cô nàng tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, vì nằm sấp xuống quá lâu, tóc mái hơi rối, nhưng mắt nai trong veo lại sáng đến bất ngờ.
Thẩm Tứ yên lặng nhìn cô, một lúc lâu mới nói: "Sao cậu lại khóc?"
Cậu không hỏi thì không sao, nhưng nếu cậu hỏi, cô càng khó chịu hơn.
Nghĩ đến việc nhìn thấy cảnh tượng ban ngày, cô càng buồn bã, ông trời dựa vào việc gì mà giày vò cô chứ, Diệp Thanh Vân ở bên ai cũng được, ngoại trừ người nhà của Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy không thể đối mặt với Thẩm Tứ, bả vai run rẩy, dời mắt sang chỗ khác.
Cậu chàng vươn cánh tay có khớp xương rõ ràng, trực tiếp ấn vào vai cô, Thẩm Tứ hơi nhíu mày, lực cũng không mạnh, Diệp Thư Từ bị ấn một cái, hít sâu một hơi, không có động tĩnh gì nữa.
Thấy cô không trốn tránh nữa, Thẩm Tứ rút đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo về, gõ một cái lên mặt bàn, dùng ánh mắt có chút dò xét nhìn cô.
Tại sao vẫn chưa đi.
Không phải đến lấy đồ sao?
Nhưng nhìn hành động của Thẩm Tứ, có vẻ như nếu Diệp Thư Từ không nói gì, Thẩm Tứ sẽ không di chuyển.
Làm sao cô có thể nói được, cô thấy ba mình và dì nhỏ của cậu ở bên nhau.
Có thể lưu ảnh của dì nhỏ trên điện thoại, chắc là đối với cậu dì nhỏ rất quan trọng.
Diệp Thư Từ rất ấn tượng với dì của mình, cả hai người đều có hôn nhân tốt hơn Đường Tiếu, khi còn trẻ đã sống như những phú bà, mỗi lần ăn tết ở nhà bà ngoại, đều nghe dì dùng giọng điệu khoe mẽ kiêu căng nói chuyện với Đường Tiếu.
Họ so sánh cuộc sống, trang sức, kinh nghiệm sống và con cái.
Đường Tiếu đã mất ba thứ đầu tiên, Diệp Thư Từ là lợi thế duy nhất trong tay bà.
Diệp Thư Từ đột nhiên nuốt xuống những ký ức đang ùa về, cổ họng có chút nghẹn ngào, thật lâu sau mới nói: "Không có việc gì đâu, chỉ là đã xảy ra chút chuyện."
Thẩm Tứ bình tĩnh nhìn cô.
"Cậu có thể nói với tôi." Giọng nói rõ ràng của thiếu niên vang lên: "Nếu cậu tin tôi."
- Đương nhiên là tôi tin rồi.
- Tin hơn bất kỳ ai.
Diệp Thư Từ sửng sốt một lúc, rồi nói: "Tôi muốn tham gia thi Vật lý, không phải hóa học, tôi thích Vật lý."
"Nhưng mẹ tôi không đồng ý, bà ấy cho rằng điều đó thật lãng phí thời gian, tôi thật sự rất thất vọng, thời gian ở trường không còn nhiều, tôi muốn thử thách bản thân một chút, xem liệu mình có thể làm điều mình thích không."
Cô còn nghĩ đến tấm bằng khen cấp tỉnh, thậm chí cấp quốc gia như chàng trai cô thích, được nhiều người ngưỡng mộ.
Nếu không được cũng không sao, ít nhất cô đã cố gắng đứng bên cạnh cậu, cho dù không thể trở thành ánh trăng, cô vẫn muốn được chiếu sáng.
Thẩm Tứ khẽ mỉm cười.
"Hiện tại cậu thấy rất khó khăn, nhưng qua mười năm sau sẽ cảm thấy đặc biệt đơn giản." Thẩm Tứ cười nói: "Đi thôi."
Diệp Thư Từ vẫn còn ngơ ngác nhìn cậu, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu.
Nhưng cậu chàng đã lấy cặp sách giúp cô.
"Cậu đi đâu?"
Thẩm Tứ nhướng mày: "Nếu không về nhà, cậu muốn ngủ ở trường sao?"
Diệp Thư Từ nhắm mắt theo sau Thẩm Tứ, Thẩm Tứ nhẹ nhàng mang cặp cô, chân dài sải bước.
Hai người đi xuống lầu, Diệp Thư Từ hỏi: "Cậu nghĩ tôi nên tham gia thi không?"
"Là ai! Ai đó!" Trong bóng đêm trống trải, một giọng nam cao vút thô kệch đột nhiên vang lên.
Là vị bảo vệ nghiêm khắc nhất ở trường.
Hai người ở lớp học muộn một lát, bình thường khu dạy học giờ này không có ai, bảo vệ nghe thấy động tĩnh mới lớn tiếng hỏi.
Có lẽ do giọng nói của bảo vệ quá lớn, khiến thần kinh nhạy cảm của Diệp Thư Từ khó mà chịu nổi.
Cô vô thức kéo cổ tay Thẩm Tứ, động tác mạnh mẽ kéo Thẩm Tứ trốn vào hành lang.
Cũng không biết tột cùng mình đang muốn che giấu chuyện gì.
Dù sao cũng là nữ sinh, sức có hạn, nếu không phải Thẩm Tứ cố ý phối hợp, mọi chuyện đã không suôn sẻ như vậy.
Cả hai trốn ở một góc, Diệp Thư Từ thở hổn hển, lúc này mới nhận ra cô đang nắm cổ tay cậu chàng.
Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng như lửa đốt, lập tức buông tay ra, không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Tứ, chống đầu gối thở hổn hển, che giấu sự xấu hổ.
Nhưng thật ra Thẩm Tứ đang khẽ cười.
Đèn trong hành lang đã tắt, ánh trăng chiếu vào, chiếu từng chấm nhỏ xuống mặt đất.
Thời tiết ngày càng lạnh, gió lạnh xuyên qua cửa sổ, khiến khoảng da trần ở cổ Diệp Thư Từ run lên.
Hai người tiếp tục đi chậm rãi xuống lầu.
"Hành động vừa rồi của cậu, vốn tưởng cậu sẽ bán đứng tôi."
Giọng nói Thẩm Tứ dễ gần, mang theo một chút lười biếng, sự hoảng loạn trong lòng Diệp Thư Từ tiêu tan, thuận miệng nói: "Nếu thật sự muốn bán, tôi sẽ bán với giá hời nhất."
"Hời thế nào?"
Bọn họ đến trước cổng trường, trường được xây trong một con ngõ nhỏ, trong khu vực thành phố tấp nập người qua kẻ lại, đèn trong các cửa hiệu vẫn sáng đèn, khách không nhiều lắm, ông chủ đang xào thức ăn, mùi thơm xộc vào mũi.
Diệp Thư Từ suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Thành tích tốt, cũng rất đẹp trai."
Thẩm Từ dừng bước, quay đầu nhìn cô, cậu chàng mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, rõ là một cặp gió mát trăng sáng, cậu chàng rất đẹp trai, nhưng nụ cười bên môi lại mang theo chút trêu chọc: "Diệp Thư Từ, cậu nghiêm túc à?"
Diệp Thư Từ cắn môi.
Ban đầu cô nghĩ rằng câu trả lời của mình chẳng có vấn đề gì cả, nhưng khi Thẩm Tứ muốn hỏi đến cùng, cô đột nhiên không biết làm thế nào cho phải.
Đôi