Kể từ đêm đó, Diệp Thư Từ phát hiện, Lâm Úy thường hay xuất hiện xung quanh chỗ ngồi của cô, ánh mắt cô ta nhìn cô đầy cảnh giác và dò xét.
Đương nhiên không phải là ảo giác của cô.
Mãi đến sau này, Diệp Thư Từ mới biết quan hệ giữa Thẩm Tứ và Lâm Úy.
Mẹ của bọn họ là bạn học cũ.
Tính Thẩm Tứ khá kiệm lời, rất ít khi đề cập đến gia đình mình, qua lời nói của Chu Tử Kỳ, Diệp Thư Từ mới biết được ba cậu là người rất có quyền lực, tham gia vào lĩnh vực bất động sản, làm ăn rất phát đạt, là thương nhân nổi tiếng cả nước.
Hơn nữa, chuyện mẹ hai người là bạn học cũ, cũng do Lâm Úy nhắc đến, cô ta mượn mối quan hệ này để đến gần Thẩm Tứ, Chu Tử Kỳ hay nói xấu sau lưng Lâm Úy.
Diệp Thư Từ viết từng nét chữ ngay ngắn vào đơn tham gia cuộc thi, tay cầm cẩn thận, đi đến văn phòng của thầy Trần, gặp phải Trần Thanh Nhuận trên đường.
"Diệp Thư Từ, cậu quyết định tham gia cuộc thi rồi à?"
Diệp Thư Từ gật đầu, sau đó nói: "Tôi thi môn Vật lý."
Trần Thanh Nhuận cũng thi Vật lý.
Thật ra, điểm môn Vật lý và Sinh học của Trần Thanh Nhuận không khác nhau là bao, Diệp Thư Từ đã thấy thầy Trần thuyết phục Trần Thanh Nhuận đổi môn thi sang Sinh học, nhưng dường như Trần Thanh Nhuận đang muốn đánh cược, ánh mắt khao khát chiến thắng, nói thế nào cũng muốn thi Vật lý.
Diệp Thư Từ vốn nghĩ rằng Trần Thanh Nhuận sẽ không vui khi biết tin mình sẽ đăng ký thi Vật lý, không ngờ Trần Thanh Nhuận lại nở một nụ cười rạng rỡ lại dịu dàng, nhìn vào mắt, có vẻ rất vui cho cô: "Tốt quá rồi, Diệp Thư Từ, chúng ta có thể cùng nhau thi đấu vào thứ bảy."
Cô lại thấy lạ.
Đến nay, Khương Hiểu vẫn nói Trần Thanh Nhuận ghen tị, làm sao lại trông bình thường như vậy.
Nhưng Diệp Thư Từ rất nhanh đã suy nghĩ lại, cô và Thẩm Tứ vốn không cùng đẳng cấp, có thể Trần Thanh Nhuận còn không thèm để cô vào mắt.
Thầy Trần đã rất ngạc nhiên trước lựa chọn của Diệp Thư Từ.
Giáo viên luôn muốn tốt cho học sinh, ông ấy nghĩ Diệp Thư Từ khi tham gia thi Hóa học có khả năng giành chiến thắng hơn, nhưng Diệp Thư Từ thật sự thích Vật lý, cũng muốn học tiếp trong tương lai, học sinh của thầy Trần cũng nhiều, vì vậy cũng không ngăn cản cô nữa.
Thầy Trần dặn dò vài lời, nói môn Vật lý cô còn hơi yếu, nhất định phải tham gia bồi dưỡng đúng giờ vào thứ sáu hàng tuần.
Diệp Thư Từ cúi đầu với thầy Trần: "Cảm ơn thầy ạ."
Sau khi ra khỏi văn phòng, Diệp Thư Từ cảm thấy cả người hoàn toàn thoải mái, từng lỗ chân lông đều mở ra, bước chân nhẹ nhàng đến khó tin.
Trời xanh mây trôi, không khí trong lành.
Diệp Thư Từ đứng trên hành lang nhìn về phía sân trường náo nhiệt, nam nữ sinh cãi nhau ầm ĩ, có người đang chơi bóng trên sân, nhiệt huyết rơi cùng mồ hôi, đây chính là thanh xuân.
Diệp Thư Từ thấy một bóng người quen thuộc, đang đứng trên lan can của cầu thang phía đông nam, hai tay gác trên lan can, dáng người thiếu niên cao lớn, mặc áo khoác trắng, quần dài màu đen, giày thể thao cũng màu đen nốt, vẫn luôn sạch sẽ gọn gàng như thế.
Ánh mặt trời ấm áp, mây tách tành từng mảng, phác họa ra đúng hình bóng ấy.
Bóng lưng gầy nhưng ấm áp, Diệp Thư Từ nghĩ đến chiếc chăn bông mùa đông ấm áp, phơi mình dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng lại thoải mái.
Bên tai lại vang lên giọng nói của Thẩm Tứ cổ vũ cô - Diệp Thư Từ, tôi tin cậu sẽ không thất bại.
— Được, vậy tôi sẽ không thất bại.
Cô nhếch môi cười nhẹ.
Không biết có phải thần giao cách cảm không, Thẩm Tứ lại quay người lại, thấy chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, khuôn mặt thiếu niên anh tuấn, đôi mắt thâm thúy đen láy, lộ ra chút cổ vũ cùng khen ngợi.
Vừa rồi cậu đã thấy cô điền vào đơn đăng ký.
Cả hai đều không nói gì, cứ vậy đứng mười giây, mười phần tốt đẹp.
*
Diệp Thư Từ trở về lớp, thấy Ngụy Thiên Tiếu đang khóc, nằm trên bàn, khóc nức nở, vô cùng đau khổ.
Cô không thân với Ngụy Thiên Tiếu lắm, Ngụy Thiên Tiếu chơi thân với Lâm Tuyết Nguyên, hai người họ cũng chưa từng làm chuyện gì quá khác thường, nhưng trong môi trường của trường THPT số 1 thành phố Tô, cũng thuộc thành phần cá biệt.
Các bạn học khác đến chơi, nói chuyện phiếm, thi thoảng cũng có người đến an ủi Ngụy Thiêu Tiếu, nhưng thái độ Ngụy Thiên Tiếu không tốt lắm.
Giữa Diệp Thư Từ và Ngụy Thiên Tiếu chỉ là mối quan hệ xã giao, nhưng Nguỵ Thiên Thiếu đã khóc rất nhiều, Diệp Thư Từ cũng hơi đau lòng, nghĩ nên an ủi, nhưng lại dừng bước chân, vẫn quay về chỗ ngồi của mình.
Quan tâm dư thừa sẽ thành lo chuyện bao đồng trong mắt người khác.
Diệp Thư Từ ngồi vào chỗ của mình, nhìn về phía Ngụy Thiên Tiếu, cô không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Tuyết Nguyên bất bình hộ Ngụy Thiên Tiếu: "Phiền chết mất! Sao chúng ta lại xui xẻo như vậy chứ, tiền tiêu vặt dành dụm nửa năm trời, khi không lại biến mất."
"Biết vậy đã bỏ luôn vào bóp tiền, tức chết đi được.."
Cuối cùng Ngụy Thiên Tiếu cũng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, hai tay nắm chặt vào nhau, dữ tợn như sư tử: "Mẹ kiếp, là ai lấy!"
Cô ta gằng một tiếng.
Ngụy Thiên Tiếu tức đến mức đập bàn: "Rốt cuộc là ai đã lấy vé của tôi, trả lại cho tôi!"
Mọi người kinh ngạc nhìn sang, ánh mắt Ngụy Thiên Tiếu cố chấp đến dọa người, phảng phất như giây tiếp theo sẽ lao đến đánh nhau.
Nghe thế, Diệp Thư Từ có thể hiểu phần nào.
Ngụy Thiên Tiếu thuộc tuýp người hâm mộ cuồng nhiệt idol, cô ta và Lâm Tuyết Nguyên hâm mộ một ca sĩ nổi tiếng, ca sĩ kia rất ít khi tổ chức concert, bình thường rất kín tiếng, khó khăn lắm mới tổ chức một buổi gặp mặt fan, hai người nhịn ăn nhịn mặc mua hai vé vào cổng, nghe nói còn mua từ bọn đầu cơ, tổng cộng chi phí phải đến năm con số.
Đối với học sinh cấp 3 mà nói, đây thực sự không phải là số tiền nhỏ.
Mất tấm vé, cũng đồng nghĩa với cơ hội đến gần idol cũng không còn, mộng đẹp tan vỡ.
Bọn họ không tức cũng lạ.
Diệp Thư Từ lấy một tờ bài thi, chuẩn bị viết, lại nghe Ngụy Thiên Tiếu hét lên với cả lớp: "Là ai! Thừa nhận đi chứ!"
"Ai đã lấy vé của tôi."
Chuông chuẩn bị vang lên, Ngụy Thiên Tiếu cũng ngừng nói, giáo viên vẫn chưa đến, Khương Hiểu quay mặt lại phàn nàn với Diệp Thư Từ: "Ngụy Thiên Tiếu nói gì vậy trời, cậu ta làm mất vé của mình, mắc gì phải nổi điên lên với tụi mình chứ? Tụi mình cũng đâu có trộm."
Chu Tử Kỳ mỉm cười, nói hùa theo Khương Hiểu: "Cậu có muốn tôi xử lý cậu ta không?"
Khương Hiểu trợn tròn mắt: "Có bản lĩnh cậu cứ thử xem."
Chu Tử Kỳ cười ha hả, cũng không nói gì nữa.
Vì chuyện này mà xử lý một người, ai cũng biết không cần thiết phải làm vậy, Diệp Thư Từ nghe hai đứa trẻ con nói chuyện, cúi người để tìm sách giáo khoa và sách bài tập cho tiết học này.
Trong cặp có không ít đồ, giấy tờ, bài thi, sách giáo khoa lẫn lộn với nhau, sáng nay hơi muộn nên vẫn chưa kịp dọn, còn chưa kịp lấy đồ, do động tác cô quá mạnh, cặp bị lộn ngược lại, vài viên kẹo trong cặp rơi xuống đất.
Là kẹo sữa bò Vượng Tử.
Đường Tiếu đã mua ở siêu thị, lâu lắm rồi, Diệp Thư Từ tiện tay lấy một nắm bỏ vào cặp, nhưng lại quên