Diệp Thư Từ về đến nhà, ghế sô pha xiêu vẹo, sàn nhà đầy bát đĩa vỡ, những thứ này rất đắt tiền, hai năm trước Diệp Thanh Vân đã trúng một dự án lớn, bỏ ra gần năm con số để mua.
Đường Tiếu giữ gìn như bảo bối, có lần Diệp Thư Từ không cẩn thận làm bể một cái, Đường Tiếu cũng lải nhải mãi.
Trước mắt! là bát đĩa vỡ, cho thấy chủ nhân của chúng đã trải qua một cuộc cãi vã dữ dội.
Trước đây, họ cũng cãi nhau.
Nhưng hai vợ chồng rất quan tâm đến việc học của con gái, thậm chí khi cãi vã cũng kìm nén cảm xúc, nhiều lần, nửa đêm, thực sự không kìm được đã đánh thức Diệp Thư Từ.
Diệp Thư Từ chỉ có thể trộm khuyên Đường Tiếu, nói nhẹ nhàng với Diệp Thanh Vân một chút, nhưng Đường Tiếu cũng không nghe, sau một thời gian, cô cũng mặc kệ, bọn họ muốn cãi nhau thì cứ cãi.
Hiện giờ là thời điểm Diệp Thư Từ tan học, theo lẽ thường, thì ở nhà sẽ không có tiếng cãi vã.
Nhưng vào giờ phút này, tiếng cãi vã không dứt khiến Diệp Thư Từ muốn bịt tai lại, chạy trốn khỏi đây.
"Diệp Thanh Vân, tôi không muốn hầu hạ anh nữa!" Giọng nói điên cuồng của Đường Tiếu truyền đến: "Chồng của Tần Diệu vừa giặt quần áo, vừa nấu cơm, anh nhìn người ta đi, đối vử với vợ con tốt thế nào!"
Tính khí Diệp Thanh Vân cũng không vừa: "Sao cô không nhìn xem vợ người ta dịu dàng thế nào, ngày nào cô cũng trưng bản mặt thối đó với tôi, tôi có nói cô chuyện gì sao?"
"Năm đó điều kiện của anh kém như vậy, ngay cả áo cưới cũng mua không nổi, tôi có nói gì anh không? Hiện tại ngày nào anh cũng chỉ biết chỉ trích tôi, Diệp Thanh Vân, tôi không muốn sống với anh nữa!"
"Trước đây, tôi thấy Tiểu Từ còn nhỏ, không thể không có ba chăm sóc, bây giờ tôi mới biết, có loại ba vô trách nhiệm như anh, còn không bằng đã chết!"
"Nhưng mà thôi, ai sợ ai chứ, để tôi xem có thằng đàn ông nào nguyện ý ở cạnh cô không!"
"Xoảng Xoảng- " Trong phòng lại truyền đến tiếng cốc vỡ, cùng với tiếng lục lọi các hộp và tủ.
"Diệp Thanh Vân, tôi thật sự không biết, anh có ý kiến với tôi như vậy, mỗi ngày anh không phải đi công tác, thì tăng ca, anh xem anh về nhà được mấy lần? Anh ăn vụng bên ngoài rồi đúng không?"
"Cô lại nói bậy gì đó? Tôi hỏi lương tâm của cô, tôi là loại đàn ông như vậy sao? Tại sao tôi lại làm việc bán mạng như thế, chẳng phải cô hiểu rất rõ sao?!"
"Đường Tiếu, sáng mai ly hôn đi.
" Diệp Thanh Vân hạ thấp giọng, thở dài như cũ: "Mười năm trước thì không nói, khi đó cô nói, muốn cho con chúng ta một gia đình trọn vẹn, chúng ta chịu đựng nhau, tôi chịu đựng, còn cô thì sao? Chỉ biết gây chuyện.
"
"Nếu cô không sửa đổi tính tình của mình, sau này khi tái hôn, người ta cũng không thể chịu nổi cô đâu!"
Đường Tiếu giễu cợt: "Anh thì có trách nhiệm lắm sao? Tiểu Từ lớn như vậy, anh trừ bỏ tiền ra, thì còn cái gì nữa? Khi còn nhỏ Tiểu Từ bị viêm phổi, anh tăng ca, lễ tốt nghiệp của Tiểu Từ, anh đi công tác, Tiểu Từ thi tuyển sinh vào cấp 2, anh vẫn đi công tác!"
"Mấy năm này, già trẻ lớn bé đều là tôi chăm sóc, cũng không cản trở việc tôi kiếm tiền đúng không? Anh thấy ổn, nhưng lại gây thêm phiền phức cho tôi, sáng mai, ly hôn đi.
"
"Tôi cũng không muốn sống như vậy nữa, chúng ta đã bước vào tuổi trung niên, tôi không muốn ngày nào bản thân cũng phải chịu đựng như thế.
"
Diệp Thư Từ không ngủ cả đêm.
Cô đã chứng kiến ba mẹ cãi nhau nhiều lần, nhưng đều là những trận cãi vã nhỏ cố kìm nén cảm xúc, nhưng đây là lần đầu cãi nhau, ai cũng không chịu nhường nhịn ai.
Tuy rằng lần nào cũng nói không chịu nổi nữa, muốn ly hôn, đây là lần đầu, hoàn toàn không màng đến đến tình cảm đôi bên, cãi nhau thẳng mặt.
Diệp Thư Từ có dự cảm, bọn họ thực sự sẽ ly hôn.
Cô đã tự tiêm phòng cho mình rất nhiều, tự nhủ sớm muộn gì ba mẹ cũng ly hôn, cô đã trưởng thành rồi, không nên can thiệp vào quyết định của ba mẹ, có thể tưởng tượng được cô thực sự sắp mất đi một gia đình trọn vẹn, vẫn đau khổ trùm chăn khóc lớn.
Diệp Thanh Vân nói, mười năm trước bọn họ đã không chịu nổi.
Mười năm trước, Diệp Thư Từ mới bắt đầu học tiểu học.
Hóa ra, khi đó bọn họ đã không có tình cảm, cô luôn cho rằng bọn họ mới bắt đầu cãi nhau mấy năm nay.
Hôm sau, Diệp Thư Từ đến trường với quầng thâm dưới mắt.
Buổi sáng, cô thấy được Diệp Thanh Vân cũng đang nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt cô, mắt Đường Tiếu đỏ bừng.
Diệp Thanh Vân không ăn sáng ở nhà, Đường Tiếu tùy tiện chuẩn bị một chút cho Diệp Thư Từ, nhưng bản thân mình cũng không ăn, mẹ con hai người không nói gì.
Nhiều lần, Diệp Thư Từ đều muốn hỏi một câu: "Mẹ thực sự sẽ ly hôn với ba sao?", nhưng lời này cứ nghẹn trong cổ họng, cuối cùng vẫn không nói.
Cả ngày nay, Diệp Thư Từ học không vào.
Cả tâm trí đều là chuyện của ba mẹ.
Năm ngoái, ba mẹ sẽ vờ ân ái trước mặt cô, xây dựng hình tượng gia đình hạnh phúc, sau lưng vẫn sẽ cãi vã, nhưng Diệp Thư Từ có thể làm tê liệt bản thân.
Hiện giờ, lớp ngụy trang cuối cùng cũng vứt đi.
Sau giờ học, thầy Trần gọi Diệp Thư Từ đến văn phòng.
"Diệp Thư Từ, thầy thấy trạng thái hôm nay của em không ổn lắm?"
Diệp Thư Từ không muốn mang chuyện gia đình nói ở trường, nên chỉ nói: "Không sao đâu thầy, hôm qua em ngủ muộn nên bị mất ngủ, tối nay em về ngủ một giấc thật ngon là ổn rồi ạ.
"
Thầy Trần cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Thầy biết, hiện tại áp lực của em rất lớn, nhưng em phải chú ý kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, nếu vì học tập mà khiến bản thân mệt mỏi, cũng mất nhiều hơn được, thầy biết em là một học sinh thông minh, phải học được cách điều chỉnh cảm xúc.
"
Diệp Thư Từ ngoan ngoãn gật đầu, gương mặt bối rối vì xấu hổ.
Thầy Trần lấy ra một chồng tài liệu đã in: "Trường chúng ta có truyền thống biểu diễn kịch, vốn dĩ học sinh cấp 3 không được tham gia, nhưng thầy nghĩ, chúng ta cũng đã tốt nghiệp rồi, tham gia hoạt động này, lưu lại chút kỷ niệm.
"
Diệp Thư Từ gật đầu.
Yêu cầu tham gia hoạt động chỉ mất một buổi tối, sẽ không mất quá nhiều thời gian, cũng không ảnh hưởng đến thành tích.
"Kịch bản lần này, lớp mình tự lên kế hoạch nhé, thầy đã chỉnh sửa lại một chút, cảm thấy rất tốt.
" Thầy Trần cười, hơi xấu hổ sờ cằm, lại nói: "Thầy nghĩ, em khá thích hợp với nhân vật Juliet.
"
"Khí chất của em, hình tượng, cách nói chuyện