"Thầy ơi, em đổi ý.
" Diệp Thư Từ nói: "Em suy nghĩ rồi, loại hoạt động này em chưa từng tham gia, rất muốn thử một lần, em có thời gian để luyện tập ạ."
Thầy Trần lặng lẽ thở dài.
"Hiện tại đã quyết định là Lâm Úy rồi.
" Thầy Trần nói: "Lâm Úy chủ động xin được diễn, thầy suy nghĩ, em ấy là ủy viên văn nghệ, nên cũng thích hợp."
Lâm Úy chủ động xin được diễn.
Cơ hội mà cô không muốn, Lâm Úy lại kiễng chân cướp lấy.
Sau khi cảm ơn thầy, Diệp Thư Từ thậm chí còn không biết mình đã ra khỏi văn phòng thế nào.
Khương Hiểu không có ở lớp, Chu Tử Kỳ quay sang tán gẫu với Thẩm Tứ.
"Anh Tứ, sao cậu lại đồng ý biểu diễn?" Chu Tử Kỳ khó hiểu: "Chẳng phải cậu ghét tham gia loại hoạt động này nhất sao?"
"Đôi lúc ngẫm lại, cũng rất thú vị." Thẩm Tứ cười nói.
Chu Tử Kỳ nhỏ giọng nói: "Tôi nghe thấy rồi, giữa trưa thầy Trần hỏi cậu có đề cử bạn nữ nào để biểu diễn không, cậu đã đề cử Diệp Thư Từ."
Thẩm Tứ nhướng mi, nhẹ liếc cậu ta một cái.
Chu Tử Kỳ lại nói: "Vừa rồi tôi muốn nói, mà cậu lại không cho tôi nói với Diệp Thư Từ."
"Không cần thiết." Thẩm Tứ bình tĩnh nói: "Thầy Trần nói tôi đề cử, tôi sẽ đề cử, nhưng có diễn không, là chuyện của Diệp Thư Từ."
"Tôi không muốn vì tôi mà ép buộc cậu ấy." Thẩm Tứ nhàn nhạt nói: "Cậu ấy có quyền được tự do."
Chu Tử Kỳ tấm tắc cảm thán: "Anh Tứ thật tốt bụng, về điểm này tôi nên học hỏi cậu..."
"Đúng rồi, anh Tứ, nữ chính là Lâm Úy đúng không?"
Thẩm Tứ nhíu mày: "Sáng nay tôi cũng nghe Lâm Úy nói vậy, không biết có phải không."
"Nếu là thật, cậu muốn diễn với Lâm Úy sao?"
Cậu ta còn muốn nói gì đó, lại thấy bóng người mảnh khảnh đi vào từ cửa sau lớp, liền ngừng nói, vội vàng quay mặt đi, bỏ lại một câu: "Bạn cùng bàn của cậu về rồi."
*
Tiết học bắt đầu.
Lớp học đang ồn ào lập tức im bặt, giáo viên Hóa mang theo một chồng bài thi hôm qua bước vào.
"Hôm qua tôi chấm bài thi, các em xem câu hỏi cuối, câu này ngoài đề cương, khá khó."
"Trong ấn tượng của tôi, chỉ có bạn học Thẩm Tứ làm đúng." Giáo viên Hóa nói: "Các em cứ tự do sửa lỗi sai trước, lát chúng ta nói sau."
Thẩm Tứ nhận bài thi trước, cả bài đều là dấu đúng, trên đó viết con số 100 thật to bằng bút đỏ, nét chữ phóng khoáng, có thể thấy giáo viên hài lòng với điểm số của cậu thế nào.
Điểm Hóa của Diệp Thư Từ cũng rất tốt, nhưng lần này chỉ được 85 điểm.
Chu Tử Kỳ quay mặt sang: "Anh Thẩm Tứ thi bao nhiêu thế, tới kích thích tôi đi nào?"
"Tôi được 100!" Chu Tử Kỳ vươn ngón cái: "Cảm ơn anh Tứ không chê tôi kéo chân anh em."
Thẩm Tứ nhướng mày cười: "Kéo chân thì có làm sao, cũng không ăn hết gạo nhà tôi."
Trần Thanh Nhuận nhỏ giọng hỏi Diệp Thư Từ: "Cậu được bao nhiêu?"
Diệp Thư Từ ăn ngay nói thật.
Trần Thanh Nhuận trực tiếp đem điểm mình cho cô xem: "Không sao đâu, Diệp Thư Từ, tôi thấp hơn cậu, cậu đã làm rất tốt rồi."
Có thể dùng điểm kém của mình để an ủi đối phương, quả thực là quá lỗ rồi, Diệp Thư Từ cười: "Thật ra cũng không sao, tôi cũng không so với Thẩm Tứ."
Nhắc đến cái tên này, vẻ mặt Trần Thanh Nhuận vô thức thâm trầm.
Bài thi lần này khó khó, Diệp Thư Từ tìm hiểu các câu sai, phát hiện không phải bản thân không làm được, mà vào thời điểm đó có vài vấn đề không hiểu rõ.
Còn câu sai cuối cùng.
Diệp Thư Từ nhìn Thẩm Tứ, phát hiện kết quả của cậu và mình giống nhau, nếu vậy, sao cô lại thua bảy điểm?
"Chuyện gì vậy?"
Diệp Thư Từ chỉ vào câu hỏi cuối: "Chỗ này kết quả của chúng ta giống nhau."
Sườn mặt thiếu niên tuấn tú, nhích lại gần cô: "Tôi giúp cậu."
Thẩm Tứ cúi đầu, mí mắt lộ ra đặc biệt dịu dàng, nghiêm túc nhìn nhận vấn đề.
Chân mày đen nhánh, hàng mi dài che đi đôi đồng tử sâu thẳm.
Trong mắt cậu là đề bài, nhưng trong mắt cô lại là cậu, Diệp Thư Từ thở nhẹ, cố kìm nén độ cong của khóe môi, sợ để lộ ra nhịp tim và tâm tư.
Trong ánh sáng và bóng tối, trong mắt Diệp Thư Từ chỉ còn hỉnh ảnh thiếu niên đang nghiêm túc đọc đề.
Thiếu niên duy nhất trên thế gian này, có thể khiến cô vui vẻ, cũng có thể khiến cô buồn bã.
"Diệp Thư Từ." Trần Thanh Nhuận gọi cô.
Diệp Thư Từ giật mình tỉnh táo lại: "Chuyện gì vậy?"
Trần Thanh Nhuận dường như hơi xấu hổ: "Tôi không biết một câu, muốn nhờ cậu xem qua một chút, được không?"
Lời này khá khiêm tốn, quan hệ giữa Diệp Thư Từ và cậu ta cũng không tệ, liền chủ động lấy bài thi của cậu ta, giải thích cho cậu ta.
Nhưng câu này thật sự rất đơn giản, cảm thấy Trần Thanh Nhuận làm sai do bất cẩn, dựa vào khả năng của cậu ta, không đến mức không hiểu một câu hỏi đơn giản nhưuvậy.
Diệp Thư Từ quay lại, Thẩm Tứ cũng xem xong: "Đề của cậu không sai, giáo viên không nên trừ điểm, nhưng phương pháp của cậu không phải là phương pháp truyền thống nhất."
Giáo viên Hóa gõ lên bảng, thời gian sửa bài đã qua, giáo viên Hóa cầm bài thi đứng trên bục giảng, chỉ chọn những câu trọng tâm và khó để giải.
Khi nói về câu cuối trong đề, giáo viên nói: "Thực ra có hai cách giải cho câu này, cách giải thứ nhất khá thông thường, tiếp theo, tôi sẽ nói về cách giải thứ hai."
Giáo viên Hóa đã viết cách giải thứ hai lên bảng, là cách giải Diệp Thư Từ đã dùng.
Sau khi giảng xong, giáo viên Hóa nói: "Câu này, tôi nhớ chỉ có bạn học Thẩm Tứ làm đúng, còn bạn nào nữa không?"
Không ai trong lớp giơ tay.
Diệp Thư Từ không phải người nổi bật, cũng giơ tay lên, lặng lẽ sửa lại câu sai trước đó.
Có lẽ là vì hôm nay kỷ luật không tốt lắm, tính khí của giáo viên cũng bị ảnh hưởng, phê bình mọi người: "Các em xem, câu cuối này, chỉ hơi vặn vẹo một chút, đã làm khó các em thế này rồi sao?"
"Ngoại trừ Thẩm Tứ, cả lớp đều không đạt, vậy đi, mỗi người chép cho tôi toàn bộ công thức trong sách, thế nào tôi cũng phải giết chết sự kiêu ngạo đó của các em!"
"Aizz, không muốn đâu cô, bài tập cũng đủ nhiều rồi, không cần phạt chúng em..."
"Cô là giáo viên dịu dàng nhất, bỏ qua đi cô, sau này chúng em sẽ nghiêm túc học tập."
Trái tim Diệp Thư Từ run lên.
Với tiền đề là nền tảng đủ tốt, chép công thức là phương pháp học kém hiệu quả nhất, cũng rất lãng phí thời gian.
Cô đã làm đúng, căn bản không cần phải chép phạt.
Học sinh không phản đối còn không sao, nhưng càng phản đối, giáo viên Hóa càng tức giận: "Một đám các em đều làm đúng hết rồi sao?"
"Nếu làm đúng, giơ tay lên cho tôi, chắc chắn sẽ không phạt các em."
"Thưa cô, bạn cùng bàn của em đã làm đúng." Một bàn tay thon dài mạnh mẽ nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, đưa lên.
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Thẩm Tứ vang vọng bên tai cô.
Khuếch đại, lại khuếch đại lên.
Trở thành thanh âm mà đời này khó có thể quên.
Với sự giúp đỡ của Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ đã giơ tay lên cao, thu hút sự chú ý của cả lớp, tất cả ánh mắt đồng thời nhìn qua, Diệp Thư Từ hơi xấu hổ.
Đồng thời, cô cũng nhận thấy ánh mắt của Lâm Úy, thăm dò, đánh giá và hơi nghi ngờ.
Giáo viên Hóa từ trên bục giảng đi xuống: "Diệp Thư Từ, em làm đúng câu này sao?"
Diệp Thư Từ gật đầu.
Giáo viên Hóa cầm bài thi của cô lên nhìn: "Ừm, em làm đúng rồi, vậy không cần chép công thức nữa, Diệp Thư Từ, sau này mạnh dạn lên chút, nói trước với giáo viên."
Giờ giải lao hôm nay yên tĩnh hơn thường, ngoài hành lang lớp 3 và 5 của trường không có tiếng học sinh nói chuyện và đùa giỡn, ngay cả học sinh cá biệt như Lâm Tuyết Nguyên cũng ở lớp yên lặng chép phạt.
Giáo viên Hóa nhìn có