Thẩm Tứ vừa đứng dậy nghe điện thoại, là Chu Ích Lăng gọi tới: "Đại luật sư Thẩm, cậu đi đâu vậy?"
"Có chuyện gì sao?"
Người đàn ông khẽ mím môi, ngữ khí không mặn không nhạt nói.
Chu Ích Lăng còn tưởng mắt mình hư rồi, khịt mũi nói: "Hiện giờ đang trong thời gian làm việc, chúng tôi bên đây đang mở cuộc họp, chờ cậu chủ trì đại cục."
"Các cậu cứ họp."
"Hả?" Chu Ích Lăng không theo kịp tiết tấu: "Rốt cuộc cậu đang làm gì?"
Kiên nhẫn của Thẩm Tứ sắp hết, nhưng vẫn nói ngắn gọn: "Đưa văn kiện."
"Ồ!" Chu Ích Lăng hừ một tiếng, cười: "Công ty chúng ta nhiều trợ lý như vậy, rốt cuộc phải là văn kiện quan trọng cỡ nào mới khiến luật sư Thẩm tự mình đưa nhỉ?"
Giọng điệu đầy trêu chọc gần như tràn qua điện thoại.
"Không có việc gì." Thẩm Tứ nhàn nhạt nói: "Cúp đây."
Chu Ích Lăng vốn muốn tiếp tục hỏi Thẩm Tứ phát triển với cô gái kia đến đâu rồi, anh ta ngày đêm mong ngóng một nhà sư khổ hạnh như Thẩm Tứ sẽ sớm kết thúc kiếp FA.
Không ngờ người ta lại thật sự cúp điện thoại, Chu Ích Lăng bĩu môi chửi vào điện thoại mấy câu, rồi vội vàng đến phòng họp chủ trì cuộc họp.
*
Diệp Thư Từ đối mặt với Thẩm Tứ.
Một người thì đôi mắt hơi tròn, mở to khiến trông thêm vài phần trẻ con và nhẹ nhàng dễ thương, đôi mắt người kia thì hẹp dài, đôi mắt đen mà thâm thúy, đáy mắt người đàn ông không gợn sóng nhìn chằm chằm cô.
Cô đề cao một nguyên tắc: Chỉ cần mình không xấu hổ, thì người xấu hổ là người khác.
Mấy năm nay cô đã thành thạo nguyên tắc này, da mặt cũng dày hơn nhiều so với những năm trước.
Huống chi, lần này chắc chắn là Thẩm Tứ xấu hổ.
Cô không biết Thẩm Tứ hỏi vấn đề này vì mục đích gì.
Diệp Thư Từ càng có khuynh hướng thuận miệng hỏi anh, rốt cuộc anh cũng sắp kết hôn rồi, còn quan tâm đến cô gái mình từng thích hồi cấp ba làm gì?
Hoặc là, Trần Mỹ Tú đã nhớ nhầm.
Thẩm Tứ nhướng mày, không hề xấu hổ khi bị bắt gặp, ngược lại bình tĩnh ho khan một tiếng, nói với Trần Mỹ Tú: "Cô Trần, chắc cô nhớ nhầm rồi?"
Nụ cười của Trần Mỹ Tú cứng lại, xấu hổ xua tay: "Chắc là tôi nhớ nhầm."
Diệp Thư Từ khoanh tay, mím môi cười xem trò hay vừa rồi: "Chị Mỹ Tú chỉ mới mười mấy tuổi, trí nhớ cũng không đến mức kém như vậy nhỉ."
"Đề thi hồi cấp ba, lúc ấy tôi dạy đi dạy lại, có người nào đó vẫn không nhớ nổi." Ánh mắt Thẩm Tứ thâm thúy, ý tứ sâu xa nói.
Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, vờ mỉm cười.
Đề tài xấu hổ dừng ở đây.
Thẩm Tứ ăn một ít trái cây, sau đó lại nói về án kiện với Trần Mỹ Tú, Diệp Thư Từ ở bên cạnh buồn chán nghịch điện thoại.
Phần gọi điện của WeChat Diệp Thư Từ reo lên.
Là bà nội.
Diệp Thư Từ nhận điện thoại, vừa lúc mở loa, giọng nói dịu dàng yêu thương của bà nội vang lên: "Tiểu Từ này, mấy ngày nay con không liên lạc với bà nội, bà nội cũng không biết con và cậu Lâm Nam kia đã phát triển đến mức nào rồi."
"Hiện tại con đối với anh ta không có bất kỳ tâm tư nào khác ạ." Nhớ đến đối tượng xem mắt, Diệp Thư Từ cảm thấy bất lực.
Rõ ràng người ta vẫn chưa làm gì cả, nhưng cô không có hứng thú yêu đương.
Thẩm Tứ nhướng mi, môi mỏng hơi nhếch lên một vòng cung.
Diệp Thư Từ vừa nói vừa đi về phía ban công.
"Tiểu Từ, nhưng bà nội thực sự cảm thấy Lâm Nam là đối tượng rất thích hợp để kết hôn, tính tình cũng kiên định, cũng đẹp trai, vẫn nên trò chuyện nhiều hơn đi, trò chuyện nhiều tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm thôi."
"Tình cảm đâu chỉ nảy sinh từ việc nói chuyện ạ." Diệp Thư Từ thở dài.
Dù cô chỉ thích một người, nhưng đến giờ cô vẫn nhớ rõ cảm giác thích một người, là cảm nhận chân thật từ trái tim, là vị trí xương sườn ẩn đau.
"Được rồi bà, con cúp máy trước, tối nay con sẽ đến thăm bà ạ."
Thẩm Tứ và Trần Mỹ Tú vẫn đang nói chuyện, người đàn ông hơi nghiêng đầu, vẻ mặt thờ ơ và lười nhác.
"Luật sư Thẩm, tôi thấy tối nay không bằng ngài ở lại ăn cơm nhé?"
Thẩm Tứ không trực tiếp trả lời, con người thâm thúy đảo một vòng, nhìn Diệp Thư Từ, đuôi mắt hơi nhướng lên: "Diệp Thư Từ, chẳng phải cậu muốn mời tôi ăn cơm sao?"
Diệp Thư Từ: "?"
Phải mất vài giây cô mới nhớ, lần trước ăn ở nhà hàng Quảng Đông gặp phải tên quản lý vô lại, là Thẩm Tứ giúp cô giải vây, lúc đó cô nói sau này sẽ mời Thẩm Tứ ăn cơm.
Không đúng.
Lúc đó Thẩm Tứ đã từ chối cô mà.
Nhưng nếu nhắc đến việc người ta đã từ chối, lại có vẻ như cô quá nhỏ nhen, cô dứt khoát gật đầu: "Được, hôm nay tôi sẽ chiêu đãi thật tốt đại luật sư Thẩm vĩ đại của chúng ta."
Thời tiết hôm nay không tốt, vừa gió vừa mưa, thổi đến mức cành cây run rẩy, mọi người cũng không muốn nấu ăn, Diệp Thư Từ gọi một nhà hàng cô hay ăn, gọi vài món.
Trần Mỹ Tú muốn thể hiện, nhưng Diệp Thư Từ cảm thấy cô ấy đã vất vả rồi, không muốn cô ấy làm nữa, nhưng Trần Mỹ Tú nói muốn làm món súp hải sản mà cô ấy giỏi.
"Nhà chủ nhân tôi thích nhất là món súp hải sản tôi làm đấy, cơ bản mỗi lần chiêu đãi khách đều làm món này." Trần Mỹ Tú cười đứng dậy: "Hai người đợi một chút, có lẽ thức ăn vẫn chưa đến đâu, tôi nấu súp trước."
Trần Mỹ Tú bận rộn trong bếp.
Hai tay Thẩm Tứ đặt bên người, dáng vẻ lười biếng nhàn hạ, ngón tay người đàn ông rất đẹp, thon dài trắng nõn, như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
"Diệp Thư Từ, chúng ta rất có duyên phận."
Diệp Thư Từ cười khan: "Ừ."
Nội tâm: Như việc lần nào cậu cũng từ đâu nhảy ra.
Thẩm Tứ cầm điện thoại lên, gõ vài cái, nhướng mày: "Thêm WeChat đi."
Lời nói truyền đến rất nhanh, Diệp Thư Từ còn không có kịp phản ứng, cô mím môi.
Có nên thêm không đây?
Từ góc độ quan hệ bạn học cũ, thì việc thêm WeChat rất cần thiết, nhưng nếu xét đến việc hai người họ trước đây đã từng thích nhau, hơn nữa Thẩm Tứ đã có vị hôn thê, để tránh những mập mờ không đáng có thì không nên thêm WeChat.
Nhưng điện thoại Thẩm Tứ đã chuyển sang giao diện WeChat, Diệp Thư Từ đành phải lấy điện thoại ra, quét mã.
Thẩm Tứ mỉm cười.
Sau khi Diệp Thư Từ quét xong rồi đặt điện thoại xuống, rốt cuộc cô vẫn cảm thấy không nên thêm.
Thẩm Tứ cũng không chạm vào điện thoại nữa, có lẽ anh cho rằng Diệp Thư Từ đã quét xong rồi, chờ anh thoát ra.
"Đúng rồi, Thẩm Tứ." Diệp Thư Từ thuận miệng hỏi: "Sao cậu lại làm luật sư?"
Thẩm Tứ giỏi nhất là Vật lý, thi đại học cũng trúng tuyển chuyên ngành Vật lý.
Thân thể người đàn ông cứng đờ trong chốc lát, mày hơi nhíu lại, dừng lại vài giây, ánh mắt Thẩm Tứ đảo qua khuôn mặt thanh tú của cô, trầm giọng nói: "Năm nhất đại học, ba tôi vào tù."
Diệp Thư Từ hoàn toàn kinh sợ.
Là người đàn ông rất có năng lực, ở phòng bệnh vẫn hô mưa gọi gió, thiên vị Trần Thanh Nhuận đó sao?
Một câu của Thẩm Tứ gợi lên ký ức xa xưa của Diệp Thư Từ.
Cô nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
"Ba tôi lấy một số tiền lớn, bị kết án mười năm tù." Thẩm Tứ nhẹ nói: "Lúc đó tôi rất rối bời, chỉ lo xử lý chuyện của ông ta, một chút cũng học không vào."
"Buồn cười thật." Thẩm Tứ khẽ kéo môi dưới: "Tôi vì ông ta chạy trước chạy sau, học được không ít kiến thức về luật