Dù sao Trần Mỹ Tú cũng là người từng trải, đã sớm nhìn ra giữa hai người họ có chuyện mờ ám.
Cô cười đầy ẩn ý, rõ ràng không tin lời Thẩm Tứ.
"Thẩm Tứ.
" Diệp Thư Từ khoanh tay chậm rãi hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"
Thẩm Tứ nhàn nhạt nói: "Vừa lúc tới đây làm việc.
"
Diệp Thư Từ giả vờ sửng sốt "Ồ" một tiếng, vờ lơ đãng hỏi: "Cậu mặc đồ ngủ để làm việc à?"
Ánh mắt cô di chuyển từ khuôn mặt góc cạnh của Thẩm Tứ, đến yết hầu nhô ra, xương quai xanh thẳng tắp và làn da trắng lạnh của người đàn ông.
Đi xuống, người đàn ông mặc đồ ngủ màu xám, phong cách đơn giản nhưng khi mặc lên người anh lại không giống người thường, mà như một người mẫu lười biếng.
Thẩm Tứ vờ bình tĩnh gật đầu: "Sở thích cá nhân.
"
Người đàn ông nâng cao âm cuối, chậm rãi hỏi: "Có ý kiến sao?"
"Không dám.
" Diệp Thư Từ cười khan, nhìn thẳng vào anh, nhìn một lúc rồi nói thêm: "Luật sư Thẩm thật tao nhã, nửa đêm mới ra ngoài làm việc.
"
Thẩm Tứ: "! "
Diệp Thư Từ bình tĩnh bổ sung: "Có lẽ cũng không phải làm chuyện gì tốt đâu nhỉ?"
Sau khi nói xong, Diệp Thư Từ lười biếng khoanh tay, vô cảm nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô nói lời này độc ác, từ trước đến nay vẫn luôn là cao thủ không khoan nhượng, sắc mặt Thẩm Tứ trầm xuống, cắn răng không nói.
Một lúc sau, ban quản lý tài sản đến thống kê thiệt hại phòng ốc, sau khi Diệp Thư Từ báo cáo tình hình phòng của mình, hoàn toàn không bị hư hại gì cả.
Sau khi những người ở ban quản lý tài sản rời đi, Trần Mỹ Tú cảm khái nói: "Vừa rồi thật sự rất đáng sợ, tôi nghĩ lại mà vẫn sợ, cũng may nhà của chúng ta không có hư hại gì, nếu không tổn thất sẽ rất lớn.
"
"Vẫn là lính cứu hỏa tài giỏi.
" Diệp Thư Từ xuống dưới rất nhanh, thấy cảnh lính cứu hỏa thực hiện nhiệm vụ, cô cong môi cười, tán thưởng nói: "Có vài anh rất đẹp trai, công việc này thật vĩ đại.
"
Cô chỉ đang tán gẫu với Trần Mỹ Tú, không nghĩ Thẩm Tứ vẫn chưa rời đi, anh cười một tiếng.
Nhưng người đàn ông này ngoài cười nhưng trong không cười, rõ ràng là rất khó xử, Diệp thư Từ không biết lời nói của mình có gì phải khó xử.
Trần Mỹ Tú phụ họa nói: "Ôi trời, thật trùng hợp, Thư Từ, cô biết không? Người chồng cũ rác rưởi của tôi là lính cứu hỏa, khi còn trẻ tôi rất thích công việc của anh ta, ngay khi anh ta theo đuổi tôi, tôi đồng ý ngay, cô xem hiện tại! "
Nhắc đến hiện tại, tất nhiên Trần Mỹ Tú sẽ khen ngợi Thẩm Tứ: "Một luật sư hàng đầu như luật sư Thẩm có thể giúp tôi giải quyết một án kiện nhỏ như vậy, nên hiện tại có thể yên tâm rồi, Thư Từ, cô biết không? Luật sư Thẩm nói với tôi án kiện này qua mấy ngày nữa là có thể kết thúc rồi, không cần phải ra tòa.
"
Diệp Thư Từ đang định nói, không ngờ Thẩm Tứ khẽ hé môi mỏng, nhàn nhạt nói.
Nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười dịu dàng: "Nghe thấy chưa?"
Diệp Thư Từ ngơ ngẩn mở miệng, nghe cái gì? Nghe chị ấy khen cậu sao?
"Sao cơ?"
Ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt người đàn ông một tia sáng ấm áp, Thẩm Tứ nâng cằm, nhẹ giọng nói vài từ: "Cậu khen nhầm người rồi.
"
"Hả?"
Ý của Thẩm Tứ là vừa rồi cô khen ngợi lính cứu hỏa, sau đó Trần Mỹ Tú lại nói lính cứu hỏa có nhiều tra nam, nên là cô không nên khen lính cứu hỏa sao?
Nhưng Diệp Thư Từ thực sự cảm thấy làm lính cứu hỏa không hề dễ dàng, dãi nắng dầm mưa, làm công việc nguy hiểm nhất, nhưng thu nhập lại bình thường, hơn nữa đều là những chàng trai đang ở độ tuổi đẹp nhất.
Diệp Thư Từ hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn Thẩm Tứ, giọng điệu rất nghiêm túc: "Có được mấy người lính cứu hỏa như chồng cũ chị Mỹ Tú? Tôi tin đại đa số các anh lính cứu hỏa đều tốt bụng, nghề nào cũng có người tốt kẻ xấu, tệ nhất chính là những người không có việc làm.
"
Thẩm Tứ bình tĩnh nhìn cô.
Diệp Thư Từ lại xấu hổ, nhưng hình như Thẩm Tứ cũng không có ý như vậy? Phẩm chất đạo đức của Thẩm Tứ cao, câu nói kia, cô cũng không cao thượng đến thế, chủ yếu là trên mạng có nhiều người như vậy, đôi khi cô không nhịn được thuyết giáo chuyện nhân sinh.
Người đàn ông nhàn nhạt hỏi: "Còn nữa không?"
Giọng điệu của anh mang theo chút trêu chọc và bất đắc dĩ, cũng không ghét bỏ, chỉ rũ mắt cười nhìn cô, như đang nhìn một đứa trẻ.
Hai bên tai Diệp Thư Từ bất tri bất giác nóng lên: "Ý tôi nói, đại luật sư Thẩm, mọi việc không nên quơ đũa cả nắm.
"
Dù sao cũng nói hết lời rồi.
Ánh mắt người đàn ông sâu không thấy đáy, dưới màn đêm đen kịt, càng thêm thâm trầm.
Thẩm Tứ gật đầu, nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Thẩm mỗ đã biết.
"
Vốn dĩ đã xảy ra hỏa hoạn lớn, nhưng lính cứu hỏa đến kịp thời, ban quản lý tài sản cũng chuẩn bị chu đáo, một tiếng đã xử lí xong, mọi người vây quanh xem cũng cười ha ha, lên lầu tiếp tục ngủ.
Vốn dĩ Diệp Thư Từ cũng hơi buồn ngủ, nhưng khi Thẩm Tứ đến đây, không biết vì sao, cơn buồn ngủ của cô đều bay sạch sẽ.
Nhưng không có nghĩa là cô không cần ngủ.
"Thẩm Tứ, đã khuya rồi, tôi với chị Mỹ Tú lên ngủ đây, chẳng phải cậu đến đây làm việc sao?" Cô đặc biệt nhấn mạnh từ "Làm việc", "Mời cậu tiếp tục làm chuyện của cậu.
"
Diệp Thư Từ nói: "Tôi không mời cậu lên được, đã muộn thế này rồi, chắc cậu cũng không lên, đã đêm hôm khuya khoắt, dù sao cũng là nơi ở của hai người phụ nữ chúng tôi.
"
Thẩm Tứ cong môi, xoa mi tâm, vẻ mặt hơi mệt mỏi: "Ít nhất cũng nên mời chứ.
"
Hình như cũng nên mời, dù sao đã muộn như vậy, người ta còn có việc gấp, thuận đường quan tâm các cô, tuy rằng không giúp được gì, nhưng ít nhất cũng có lòng.
Diệp Thư Từ mím môi: "Đại luật sư Thẩm Tứ, ngài vẫn muốn lên ngồi sao?"
Thẩm Tứ khoanh tay, dù bận vẫn bình tĩnh nhìn cô: "Không lên, cô Diệp nghỉ ngơi tốt.
"
Cô cố ý nói là đại luật sư Thẩm Tứ, anh liền gọi cô là cô Diệp.
Không ai nhường ai, như học sinh tiểu học đang cãi nhau.
Diệp Thư Từ duỗi tay ra ngoài: "Luật sư Thẩm, ngài cứ tự nhiên.
"
Trần Mỹ Tú lại nói tạm biệt với Diệp Thư Từ, sau đó cùng Diệp Thư từ bước vào thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Nhưng phàm là phụ nữ, không hóng chuyện không chịu được, Trần Mỹ Tú đầy tò mò, kích động hỏi: "Thư Từ, cô với vị luật sư Thẩm kia có chuyện xưa sao?"
"Xem như từng có chuyện xưa đi.
"
Nhưng đó