Cơn mưa mùa thu vẫn cứ thế rơi trên những phiến lá vàng nặng trĩu những giọt nước.
Chiếc lá nhẹ nhàng rơi đung đưa theo cơn gió nhẹ vụt qua, đáp xuống một vũng nước đọng.
Trôi theo hướng gió tựa con thuyền bé nhỏ giữa một đại dương bao la, bất tận.
Hạt mưa lăng tăng chạy trên mái hiên Dưỡng Tâm điện.
Lan Nhi cùng Hoàng Đế ngồi trong chính điện ngắm nhìn mùa thu đang đến.
Từng đợt gió lạnh lọt qua cửa sát vào người nàng từng cơn rét run.
Lan Nhi nép người vào Hoàng Đế, hắn choàng tay ôm nàng vào lòng.
Mưa thật nhiều, cũng tạo cho con người ta một cảm giác u buồn khó tả.
Hoàng Đế xoa chuỗi Phật trên tay, giọng hắn trầm lại:" Lan Nhi nàng trước kia có từng mơ ước gì hay không?".
Lan Nhi tựa đầu vào vai Hoàng Đế, nàng cất giọng trong trẽo, dịu nhẹ:" Tần thiếp hiển nhiên có rồi, ai mà không có chứ".
Nàng cười nhẹ, đặt tay lên ngực Hoàng Đế:" Trước kia thiếp chỉ đơn thuần là muốn sống cho hết những ngày tháng này, nhưng bây giờ thiếp lại muốn cứ như thế này bên cạnh Người".
Hoàng Đế cười nhưng không lộ ra ý cười nào, hắn lộ thoáng đau lòng, rồi vụt tắt đi nhanh chóng.
Hắn cười nhạt, vuốt nhẹ lên tóc mai nàng:" Chỉ vậy thôi sao?".
"Vâng", Lan Nhi khẽ cười, nói:" Vậy ước mơ của tứ lang là gì?".
Hoàng Đế trầm ngâm một lúc, đáp:" Trẫm chỉ muốn thiên hạ thái bình, dân chúng yên vui, hạnh phúc".
Lan Nhi lắc đầu, chạm ngón tay vào mũi hắn:" Không, đấy không phải, người phải mơ ước cho người chứ".
Hoàng Đế cầm lấy tay Lan Nhi, nhẹ hôn lên mu bàn tay trắng nõn của nàng.
Hoàng Đế thở dài một hơi, bảo:" Khi một ai đó ở một vị trí cao, suy nghĩ cũng sẽ khác, một ngày nào đó nàng cũng sẽ hiểu cảm giác của trẫm lúc này".
Hắn trầm tư một lúc lại nói:" Nàng nói muốn mãi ở cạnh trẫm, nhưng làm sao có thể như thế được chứ, sẽ có một ngày trẫm sẽ..."
Lan Nhi đưa tay che miệng Hoàng Đế lại, lắc đầu nói:" Người đừng nói thế, không may mắn", Lan Nhi liếc nhìn hắn hồi lâu nói tiếp:" Thiếp nguyện như Lương Chúc hóa thành hồ điệp tiêu diêu tự tại, mãi ở cạnh người".
Hoàng Đế lộ ra nụ cười ấm áp lạ thường.
Ngô Kiên chạy từ ngoài vào, hấp tấp xông vào.
Hắn bắt gặp Lan Nhi cùng Hoàng Đế, lúng túng quay người về sau nói:" Vạn Tuế gia, có chuyện rồi".
Lan Nhi ngồi dậy, đi sang noãn các, lánh đi.
Ngô tổng quản khom người thỉnh an, nói:" Vạn Tuế gia, Cung thân vương truyền khẩu dụ đến Nội Vụ phủ..."
Lời còn chưa dứt, Hoàng Đế chau mài cướp lời:" Gì chứ? Khẩu dụ gì? Trẫm làm gì bảo lục gia truyền khẩu dụ gì chứ?".
Ngô tổng quản bối rối, ấp úng:" Vậy...!vậy...!là thế nào...!nô tài không hiểu ạ".
Hoàng Đế tức giận ném mạnh chuỗi ngọc trong tay, Ngô tổng quản hoảng sợ bắt lấy.
Lan Nhi cũng hốt hoảng chạy ra:" Tứ lang, người đừng giận quá hại thân".
Hoàng Đế thở dốc, hắn giận dữ bảo:" Mau gọi lục gia đến đây cho trẫm".
Ngô Kiên chần chừ một lúc, Hoàng Đế không kìm được quát:" Ngươi còn không mau đi!".
Ngô tổng quản sợ hãi chạy đi ngay.
Lát sau Cung thân vương theo lệnh đến.
Hắn thỉnh an, xong bình tĩnh đứng lên.
Hoàng Đế nhìn vẻ mặt của hắn, hầm hực nói:" Lục đệ, trẫm niệm tình đệ là huynh đệ tốt của trẫm.
Trẫm cho đệ một ân xá, nói cho trẫm biết chuyện của ngạch nương là thế nào?".
Cung thân vương nắm chặt lấy tay ghế, đảo mắt suy nghĩ.
Hoàng Đế thấy hắn im lặng, giữa hai chân mài chau lại, liếc nhìn Dịch Hân:" Đệ vẫn không chịu nhận sao?"
Dịch Hân run lên, vội quỳ sạp xuống sàn, dập đầu:" Hoàng huynh thứ tội, ngạch nương sắp không xong rồi, đệ...!đệ chỉ muốn làm chút gì đó cho người mà thôi".
Hoàng Đế cười nhạt từng sợi gân bên thái dương hắn nổi lên, đầu như sắp nổ vậy, mặt y đỏ bừng bừng nói:" Một chút? Chuyện như thế nhưng qua miệng đệ lại thành một chút! Đệ có biết tội giả truyền thánh chỉ là tội lớn thế nào hay không?".
Cung thân vương lặng người, hắn không dám nhìn mặt Hoàng Đế, cúi gầm mặt đáp:" Hoàng huynh! Nếu huynh muốn trị tội đệ thì cứ làm, nhưng xin huynh hãy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này của ngạch nương được không?".
Hoàng Đế ngồi xuống ghế, đưa tay lên trán, thở dài:" Được, trẫm sẽ không truất phế ngạch nương, đệ cũng về đi".
Dịch Hân bất ngờ nhìn Hoàng Đế, mắt hắn ngấng lệ, liên tục dập đầu:" Đa tạ Vạn Tuế gia".
Sắc mặt Hoàng Đế dịu lại, tiến đến đỡ Cung thân vương dậy, tiện tay tháo chiếc nhẫn trên ngón cái ra, đưa cho Dịch Hân.
Cung Thân