Hiếu Trinh hoàng hậu đem hết lời lẽ chân thành để cứu Ý quý phi khiến Hàm Phong hoàng đế cũng phải cảm động.
Ngài nói:
- Vậy, nể mặt hoàng hậu, trẫm sẽ tha chết cho nàng.
Ý quý phi vốn người thâm hiểm, điêu xảo.
Trẫm chết rồi, không ai có thể chế ngự được nàng đâu.
Chỉ còn cách trẫm viết lại tờ di chiếu, khiến nàng không dám lộng hành nữa.
Nói đoạn, ngài cố gượng ngồi dậy, bảo Túc Thuận đem bút nghiên lại, rồi cất tay run run viết di chiếu:
"Nay trẫm tư cho Hiếu Trinh hoàng hậu: Ý quý phi nhờ con mà được phú quý, không thể nào không tôn lên làm thái hậu.
Tuy nhiên, nàng không phải là người có thể tin cậy.
Cho nên, bất cứ việc gì, hậu cũng phải quyết đoán lấy.
Nếu nàng chịu an phận thủ thường, không có điều chi lầm lỗi: ắt trước sau đều xứng với ân lệ.
Nhưng nếu nàng rắp tâm làm bậy, hậu hãy triệu họp đình thần, đem ý chỉ này của trẫm tuyên bố và lập tức giết đi, để tránh hậu hoạ.
Khâm thử".
Viết xong tờ di chiếu, Hàm Phong hoàng đế gọi hoàng hậu tới cạnh giường, ký tên vào; lại gọi cả Túc Thuận cùng ký tên vào.
Xong xuôi rồi, ngài giao cho hoàng hậu giữ.
Hiếu Trinh hoàng hậu đang định cất đi, bỗng lại quay lại trả cho hoàng đế và tâu:
- Tờ sớ này cũng truyền báo cho ngoại thần.
Vậy xin cho mời Cung thân vương tới đây ký tên vào luôn.
Tương lai nếu có chuyện gì xảy ra, ắt có trong, có ngoài hưởng ứng.
Hàm Phong hoàng đế, nghe đoạn cũng cho rằng phải: thế là ngài truyền dụ tìm Cung thân vương Dịch Hàn hoả tốc tới hành cung.
Hàm Phong hoàng đế một mặt cất tạm tờ di chiếu dưới gối.
Đến hồi này Ý quý phi đã bố trí được đầy đủ tai mắt bên cạnh hoàng đế.
Nàng thấy ngài đối với mình ngày một lãnh đạm, trong lòng đã thấy lo.
Vì thế nàng dặn dò hai tên tổng quản An và Thôi lưu tâm xem xét động tĩnh.
Rồi hôm đó, hoàng thượng cùng hoàng hậu, Túc Thuận mật nghị trong phòng.
Thôi tổng quản đứng ngoài cửa sổ cũng nghe được một vài điều, tiếc phải cái không dám đứng lâu, sợ có kẻ nhìn thấy.
Do đó, những lời nói của hoàng đế, hắn nghe không được trọn, nhưng dù sao, hắn cũng cho rằng bất lợi cho Ý quý phi.
Thế là hắn vội vàng ba chân bốn cẳng phi báo ngay cho nàng hay.
Ý quý phi lo sợ quá nhất thời chẳng đoán ra được chuyện gì.
Lòng nàng như lửa đốt, nàng chẳng nhắm mắt được đến mấy đêm liền.
Nhưng may cho nàng một cơ hội tốt đã tới.
Hoàng đế ốm lâu ngày, liệt giương liệt chiếu, mình gầy như con mắm, cảm thấy nhức mỏi quá đỗi.
Do đó, ngài nghĩ tới chuyện tẩm quất cho thân thề giãn xương giãn thịt.
May thay, cái nghề tẩm quất này, viên ngự y họ Lục cũng biết.
Thế là Lục được đưa vào ngự phòng hè huyệt đấm kỹ cho ngài.
Có lẽ họ Lục nghệ thuật còn dở dang, nên hoàng đế vẫn thấy nhức mỏi, chẳng thoải mái được chút nào.
Viên tổng quản thái giám vội đi gọi một tay đấm bóp trứ danh hơn.
Hắn là tên thái giám Lý Liên Anh.
Anh quả thật là một tay cự phách trong làng này.
Hắn được học chân nguyên, nên sờ đến đâu là hoàng thượng mát đến đó, đấm đến đâu là ngài rên hừ hừ tới đó.
Gân cốt của ngài như giãn ra hết, các bộ phận trong người ngài tự nhiên như được tiêu tan hết mọi đau nhức mỏi buồn.
Khi Lý Liên Anh tẩm quất ngực, thì hoàng đế chịu quá, ngài "khì" từ thuở nào! Thế là từ đó, đôi bàn tay thần diệu của Anh có thể còn hơn cả sâm cả nhung, đối với hoàng đế.
Chỉ cần một hôm, anh ta đã được hoàng đế khoái, rồi cưng lại chiều nữa.
Cứ mỗi ngày, Hàm Phong hoàng đế ít ra cũng truyền gọi Lý Liên Anh một lần, nếu không là chân tay ngài bải hoải, tinh thần bần thần, mặt mày ngài xám ngoét lại.
Lý Liên Anh vốn người khôn ngoan, tinh quái.
Đợi lúc hoàng đế thiêm thiếp ngủ say, hắn mới từ từ đưa mắt nhìn chung quanh phòng để quan sát tình hình.
Hắn nhác thấy một tờ giấy lòi ra một góc dưới gối, trong đó có một câu: "Nàng không phải là người có thể tin cậy".
Hắn liền đoán tờ giấy này ắt phải có điều quan trọng đối với một kẻ nào đó.
Hắn phân vân một lát, nhưng bỗng hắn nghĩ tới Ý quý phi.
Hắn tự hỏi: phải chăng nội dung tờ giấy nọ nói về Ý quý phi?
Nghĩ như vậy rồi, hắn đánh bạo đưa tay khẽ kéo tờ giấy ra xem.
Thế là bao nhiêu ý, bấy nhiêu lời trong tờ di chiếu, hắn đọc hết và đã nhớ hết trong bụng.
Giữa lúc đọc tờ di chiếu, hắn không ngờ đằng sau hắn cũng có một người đang nghển cổ đọc theo.
Người đó chính là Thôi tổng quản.
Thôi và Anh vốn cùng một giuộc thì có lo gì, cho nên Anh chẳng để ý tới, mà chỉ định đánh cắp tờ di chiếu.
Bỗng Hiếu Trinh hoàng hậu bước vào phòng.
Thôi tổng quản đứng đằng sau, thấy trước, vội lấy mũi giày khe đá một cái vào đít Anh báo hiệu, Anh giật mình đánh thót, vội lấy chiếc khăn tay phủ tờ di chiếu lại, rồi lui ra ngoài vội chạy đi báo Ý quý phi.
Nguyên Lý Liên Anh chính là người thân tín nhất của Ý quý phi.
Anh vào cung tuy chưa có bao ngày, nhưng rất được nàng sủng ái và tín dụng.
Anh người Hà Giang, đi học nghề trong một cái quán do đó mọi người cứ gọi hắn là…
Anh nhà nghèo mạt, hiền hậu nhưng bữa ăn không đủ no.
Tại vùng Hà Giang có rất nhiều người làm thái giám trong cung.
Nhà Thôi tổng quản lại ở ngay bệnh cạnh nhà Anh, thành thử đôi bên là láng giềng của nhau.
Đã nhiều lần, Thôi về nhà, mang theo vàng bạc nhiều lắm.
Anh thấy mà mê.
Thôi còn kể lại cho Anh nghe trong cung thú vị như thế nào, thế lực ra làm sao, đủ mọi thứ hấp dẫn mê ly.
Anh lúc này mới có mười sáu tuổi, nhưng hắn là con người dám làm.
Anh nghe Thôi nói xong, liền dối cha mẹ, đem cắt luôn cái "của quý" để thực hiện mộng giàu sang của mình.
Không ngờ, Anh đau quá, đau đến mê đi, ngã lăn quay trên vũng máu tưởng chết.
Cha mẹ Anh hoảng hồn bạt vía, vội chạy đi mời ông lang dùng thuốc để cầm máu mới hết chảy.
Anh nằm luôn một lèo ba, bốn tháng lúc đó mới bình phục.
Khỏe khoắn bảnh bao như thường rồi, Anh mới vào Kinh tìm tới nhà Thôi tổng quản, cầu xin đưa vào cung làm một tên tiểu thái giám.
Thôi tổng quản giữ Anh ở lại nhà chờ cơ hội.
Mấy hôm sau, may thay Ý quý phi cần mướn một tên thái giám trẻ ở trong phòng, để sai vặt lau chùi quét tước và chải đầu búi tóc cho mình.
Cơ hội tới, Thôi tổng quản đưa ngay Anh vào cung.
Ý quý phi thấy Anh mặt mũi bảnh bao nói năng lại hoạt bát nên có ý thích.
Nàng gọi Anh chải đầu búi tóc.
Thực là một dịp tốt để cho Anh trổ tài.
Anh vốn là một tên trai trẻ khéo chiều chuộng đàn bà đến cái mức vô địch.
Bên cạnh những tấm thân ngà ngọc, Anh vuốt ve êm dịu.
Anh nịnh nọt vô cùng khéo léo và được lòng hết cả giới yếm khăn.
Đã sẵn cái tài ấy, Anh lần đầu được Ý quý phi cho chải đầu búi tóc.
Do đó Anh hết sức thận trọng trong khi làm việc.
Ý quý phi vốn rất quý mái tóc của mình, chỉ sợ hư tóc hoặc hỏng mất da đầu.
Anh biết thế bèn dùng hết cái khéo của đôi tay nâng niu mái tóc của nàng, lúc chải chuốt, lúc ve vãn tuyệt nhiên không có một cử chỉ nào khiến nàng bực bội không vừa lòng.
Đầu Ý quý phi chải xong, không một sợi tóc rụng, không một mảy da đầu bị sầy xước.
Đến lúc búi thì lại còn là một nghệ thuật, mấy ai đã được biết để điểm tô.
Ý quý phi soi vào gương sướng đến điên người.
Lòng nàng càng khoái thì đầu nàng càng muốn thay đổi.
Cứ mỗi ngày nàng đổi kiểu một lần.
Tóc càng thay đổi, tài nghệ của Anh càng nồi bật.
Lần nào chải cũng vậy, Ý quý phi đều thấy đầu mình mới đẹp lạ lùng.
Cứ mỗi lần có cái đầu mới, Ý quý phi lại có một cái mới để dành riêng cho mái tóc của mình lần đó.
Lý Liên Anh quả khéo vẽ ra những cái tên khá kỳ khá thú: hôm nay thì là đầu Giàu sang chẳng dứt (phú quý bất đoạn đầu), ngày mai thì lại đầu Thiên hạ thái bình.
Rồi ngày mốt thì là đầu Hoà khí một đoàn.
Rồi ngày mốt mốt nữa thì lại là đầu Long phượng song hỉ, hoặc là đầu Cát lợi…
Ý quý phi có cái tính kỳ lạ là rất khoái hai tiếng "cát lợi".
Nay nghe nói tới cái đầu Cát Lợi thì còn gì thích cho nàng hơn.
Lý Liên Anh lại còn một cái tài đặc biệt nữa, tài ăn nói.
Cứ mỗi lúc rảnh việc Anh lại đem những chuyện cũ nơi đồng quê xóm cũ ra kể.
Đây cũng còn là một cái khoái của Ý quý phi.
Kể chuyện cổ đối với nàng quả là một chuyện cần thiết nữa là khác.
Bởi thế cứ mỗi lúc buồn chẳng có gì làm, nàng lại cho gọi Anh vào phòng mình để kể chuyện.
Cái tên Lý Liên Anh quả thật nhiều chuyện.
Ngày nào cũng kể chuyện, hết chuyện này tới chuyện kia, thế mà chẳng bao giờ hết.
Anh tính lại rất thông minh.
Bất cứ một chuyện tiếu lâm nào, Anh cũng nhớ để kể, mà cứ, hễ kể là tức cười ngay.
Cứ môi lần chọc cười, Anh