Nỗ Nhĩ Cáp Tề thân tuy ở lại bên trong để lo việc tang ma nhưng tâm chàng lúc nào cũng để bên ngoài.
Tai chàng chốc chốc lại nghe những hồi tù và, trong lòng càng xốn xang lo lắng.
Ba ngày quay việc tang ma đã tạm xong, chàng lẳng lặng lẻn ra ngoài phủ.
Dân trong thành chạy ngược chạy xuôi, hết phố này qua phố khác, lo lắng sợ hãi.
Còn binh sĩ thì túm năm tụm ba bàn tán xôn xao hoặc bài bạc giải trí.
Nỗ lấy làm kỳ, bèn ghé lại hỏi thăm tại sao không đi đánh giặc thì bọn chúng trả lời:
- Hiện nay quân của Ni Kham Ngoại Lan đã vây chặt thành trì, con kiến cũng không lọt.
Nhị bối lặc có dặn án binh bất động vì ông đang thương lượng để mở thành xin hàng.
Nỗ Nhĩ Cáp Tề giận sôi, máu uất bốc lên đến tận mây xanh.
Chàng không hỏi gì thêm nữa, quay về nhà lấy khí giới, nhảy lên lưng ngựa phi như gió ra khỏi cửa Tây thành, xông thẳng tới cửa dinh địch hô lớn:
- Ni Kham Ngoại Lan có giỏi hãy ra đây nói chuyện!
Quân canh cửa vội chạy vào báo.
Ni Kham Ngoại Lan bước ra cổng dinh.
Nỗ vừa trông thấy Lan, răng nghiến ken két, chẳng nói chẳng rằng, cất cao đầu, cầm chắc ngọn thương, phóng ngựa tới đâm lia lịa.
Vệ sĩ của Lan hoảng hất giơ đao chống đỡ.
Lan không tức giận, cười khanh khách đáp:
- Cha và ông mi đều đã chết.
Thành trì của các bộ lạc cha mi cũng đã đầu hàng cả.
Mi không sớm hàng, còn đợi gì nữa.
Nỗ nghiến răng, trợn mắt quát mắng:
- Mi là một tên súc sinh, vong ân bội nghĩa, bán chúa cầu vinh.
Đô đốc Kiến Châu chưa từng bạc đãi mi bao giờ, thế mà mi dám tư thông với quân Minh, hại cả ông và cha ta trong khi mi là bộ hạ của cha ta.
Ta giận không thể cắt thịt người mà ăn, móc được tim người mà vằm nát để báo thù cho họ.
huống hồ còn nói tới chuyện đầu hàng nữa sao?
Nói đoạn, Nỗ lại giơ cao ngọn thương đâm tiếp mấy nhát.
Thấy sự thể không đừng, một viên tướng từ sau lưng Ngoại Lan nhảy lên trước.
Một cuộc ác đấu xảy ra.
Bên này đâm thì bên kia chém; hai bên giao chiến kịch liệt.
Quân của Lan kéo ra đông, vây quanh chờ dịp.
Nỗ thấy thế quả bất địch chúng, bèn quay ngựa chạy về thành.
Phía sau cũng không có ai truy kích.
Nỗ Nhĩ Cáp Tề lúc quay về tới phủ, lòng bực tức không nguôi, chằng thèm tới thăm Cổn mà chạy thẳng tới linh sàng của bác Lễ Đôn, khóc lóc một hồi thảm thiết.
Chàng về phòng, vì quá mệt mỏi, lăn quay ra ngủ.
Giữa lúc mơ màng, chàng bỗng thấy có một bàn tay đưa nhẹ nắm lấy vai mình.
Chàng mở mắt nhìn, thì ra chẳng phải ai xa lạ mà là bà bác phúc tấn Lễ Đôn.
Bà sắc mặt hoảng hốt lo sợ, ghé sát vào tai chàng, thì thầm:
- Này cháu! Cháu nên chạy trốn mau đi.
Bọn chúng định giết cháu đấy!
Bà vừa nói vừa đưa cho Nỗ một bao vàng, giắt vào bọc cho chàng, rồi chẳng để cho chàng nói năng gì thêm, vội mở cửa sổ hậu viện đẩy tấp chàng ra ngoài.
Ngoài cửa sồ, một tên thị vệ đứng chực từ trước, khi thấy Nỗ ra khỏi cửa, liền dắt Nỗ chạy lẹ đi.
Ngoài cửa sau, hai con ngựa đã chực sẵn.
Thế là chủ tớ lặng lẽ lên ngựa, nhè những con đường vắng vẻ hoang vu mà thoát.
Đêm đã khuya, ước quãng canh ba, dọc đường chẳng có một ai tra hỏi.
Chủ tớ hai người tới cổng thành.
Tên thị vệ tiến lên trước nói vài ba câu, tức thì cổng thành hé mở cho hai người chạy ra ngoài.
Nỗ và tên thị vệ vượt khỏi mấy ngọn đồi núi.
Vùng này còn thuộc đất của Kiến Châu vệ.
Hai người đi một hồi lâu nữa, xem đã gần tới cửa quan Phủ Thuận.
Nỗ nghĩ tới vợ là Đông thị, chàng bèn đổi hướng lộ trình, rẽ dây cương chạy qua mé đông Phủ Thuận quan.
Tới một ngọn đồi, chàng bỗng thấy một bọn người ngựa thập thò trốn nấp trong khu rừng cây lá rậm bóng rợp.
Nỗ chẳng chút sợ hãi, quất ngựa tiến lên trước.
Khi gần tới khu rừng, chàng thấy một người chạy ra giữa lộ quỳ xuống ngăn đường, miệng nói lớn:
- Người lại đó có phải là tiểu chủ nhân Nỗ Nhĩ Cáp Tề không?
Nỗ nghe nói, lấy làm lạ, vội hỏi:
- Ngươi là ai vậy?
Người kia bỗng oà lên khóc lớn.
Tiếp đó, từ trong rừng cây chạy ra có tới vài ba chục người quỳ xuống trước Nỗ mà nói:
- Bọn tôi đều là tàn quân bại tướng theo lão đô đốc tới Cổ Liệt thành.
Nô vừa nghe nói xong, bất giác đôi đòng lệ tuôn xuống như mưa.
Chàng vội nhảy xuống ngựa, nâng cả bọn đứng dậy, hỏi hết tình hình lúc đoàn quân bị hại ra sao.
Một tên quân nhanh miệng kể hết đầu đuôi cho chàng nghe.
Tất cả đều sa lệ, tỏ nỗi bi thảm khôn nguôi.
Viên thị vệ trưởng tên gọi Y Nhĩ Cổ quay vào trong khu rừng bưng ra mười ba bộ giáp trụ cho chàng xem và bảo đây là di vật của hai vị đô đốc Kiến Châu - cha và ông nội chàng.
Nỗ Nhĩ Cáp Tề nhìn thấy mấy bộ giáp trụ, bất giác ôm chầm lấy mà khóc lóc thảm thiết.
Lát sau chàng quay lên nhìn, thấy đám quân sĩ mặt mày ốm o tiều tuỵ, quần áo rách nát.
Chàng dắt cả bọn đi tìm đường thong thả về nhà Đông thị vợ chàng.
Đông thị thấy chồng trở về, mừng rỡ khôn xiết.
Chàng đem hết mọi chuyện nói cho vợ nghe.
Đông thị bèn nói:
- Nay trở về đây, chàng không nghĩ tới việc báo thù nữa sao?
Vừa nghe vợ nói xong, Nỗ Nhĩ Cáp Tề giơ tay lên cao, nắm chặt bàn tay lại to như cái bát, nghiến răng trợn mắt nói:
- Hận thù này còn ghi mãi trong tâm.
Ta chỉ cầu mong nàng giúp một tay.
Đến lúc thành công, ta không bao giờ quên cái đức lớn của nàng.
Đông thị tiếp lời:
- Chàng nói những điều gì lạ vậy? Gia đình của thiếp tức là gia đình của chàng.
Tất cả những sản vật của thiếp đều là sản vật của chàng.
Chàng muốn làm gì thì xin cứ làm, đừng lo ngại điều cái cả!
Nỗ Nhĩ Cáp Tề vội cúi đầu chắp tay vái Đông thị rồi nói:
- Xin đa tạ tấm lòng nàng!
Từ đó Nỗ náu mình trong thôn.
Chàng bán ruộng bán đất để chiêu binh mãi mã, tích thảo dồn lương.
Anh em bè bạn trước cũng như sau ai cũng một lòng bơi úp sức chàng.
Rồi những môn đệ trước kia học võ với chàng cũng đều kéo nhau về đầu quân, chẳng bao lâu binh sĩ dưới trướng của chàng đã lên tới con số năm, sáu trăm người.
Chàng bèn chọn ngày tốt đặt hương án tế lễ, đem mười ba bộ giáp trụ bày hàng trước linh vị.
Chàng bận đồ tang, quỳ lạy cha và ông, khóc lóc một hồi hết sức thảm thiết.
Rồi một tiếng pháo hiệu nổ vang, Nỗ Nhĩ Cáp Tề hạ lệnh nhổ trại lên đường.
Thám mã phi báo thành Kiến Châu đã đầu hàng Ni Kham Ngoại Lan từ lâu, nhưng Lan hiện đóng quân tại thành Đồ Luân bên ngoài Phủ Thuận quan.
Ninh Viễn Bá Lý Thành Lương cho rằng hai cha con đô đốc Giác Xương An đã chết rồi thì miền Kiến Châu không còn đối thủ.
Bởi vậy, Lương thu thập binh mã rút về.
Ni Kham Ngoại Lan, trong chốc lát mà cướp được khá nhiều thành trì, thường tự phụ chiến công của mình, tha hồ gối cao nằm khểnh.
Nỗ Nhĩ Cáp Tề do thám biết được mạt đông thành Đồ Luân có một cái eo núi tên gọi ải Cửu Khẩu.
Ải này ăn thông với yếu đạo Kiến Châu.
Ải vô cùng hiểm trở, thực là một nơi có cái thế một kẻ chẹn đường muôn kẻ khó qua.
Chàng sai hai trăm quân tới đóng chẹn cửa ải, chặn đứng đường tiếp viện của địch.
Còn tự mình đem ba trăm quân tinh nhuệ nhất, ngậm tăm chạy vội tới chân thành Đồ Luân.
Trời đã sang canh ba.
Đêm vào khuya, gió lộng, trăng mờ, đối diện cũng khó thấy mặt nhau.
Chàng ngầm sai một đội quân tới đốt cửa nam.
Quân binh trong thành giật mình tỉnh dậy, nghe kêu cháy vội chạy xô ra cả cửa nam, không lưu ý tới các cửa khác.
Chàng thừa cơ xuất kỳ bất ý, đánh lúc địch chẳng phòng.
Cửa đông thành bị phá vỡ, đoàn quân gầm lên mót tiếng vang động cả thành Đồ Luân, rồi xông vào như nước vỡ bờ.
Hai bên ác đấu trong bóng tối dầy đặc.
Quân của Ni Kham Ngoại Lan trong thành không biết kẻ địch đông hay ít, đâm ra hoang mang hoảng hốt.
Nào dân, nào quân, nào tướng nào sĩ, kẻ nào cũng chỉ còn biết lo chạy tháo thân.
Họ ùn ùn kéo ra cửa tây, cảnh hỗn loạn chưa từng thấy.
Ni Kham Ngoại Lan bạt vía kinh hồn, cũng chẳng dám nán lại, vội đem một tiểu đội vệ binh lẩn trong đám đông chạy nạn.
Lan chạy một mạch, mãi tới miền Cáp Bản mới dám dừng chân.
Thế là chỉ trong một đêm, Nỗ Nhĩ Cáp Tề đã cướp được Đồ Luân thành.
Rồi hai thành Cổ Liệt, thành Sa Tế, cũng tiếp tục quay về với chàng.
Từ đó, danh