Đổng Ngạc bộ chúa Hà Hoà Lý ngơ ngác chưa rõ chuyện gì đang đến với mình.
Khi mọi người đã ra hết, Lý mới để mắt nhìn quanh thì thấy căn phòng trang hoàng thật là lộng lẫy.
Rồi bỗng mùi hương ngào ngạt xông vào mũi khiến thần hồn Lý chới với như muốn bay lên tận bồng lai tiên cảnh.
Thì ra đã có một người đẹp ngồi đó tự lúc nào.
Lòng chàng càng ngây ngất say sưa, chỉ nói lên được một câu: "Xin mời cô nương ngồi", rồi im bặt.
Người con gái đẹp cũng lên tiếng mời chàng ngồi để đáp lễ.
Tiếng nàng mới êm ái làm sao, nó du dương thánh thót rót vào tai chàng, khiến chàng đờ đẫn.
Dường như chàng đang lạc vào động tiên, gặp được một tiên nữ.
Chàng không tự chủ được nữa, tự nhiên tiến gần lại, nắm bàn tay ngọc, mân mê hồi lâu, không dám hé miệng vì sợ tiếng nói sẽ làm tan đi cái khoảnh khắc kỳ ảo này.
Mãi sau chàng mới thốt ra được mấy câu:
- Cô nương ơi! Không biết tên tục tử họ Hà này có cái phúc nào mà được gần gũi cô nương như vậy? Cô nương hãy nói cho tại hạ nghe xem cô nương là người như thế nào đối với đại bối lặc.
Và nhất là tại sao cô nương lại muốn nối dây cầm sắt với tại hạ? Cô nương hẳn đã biết tại hạ có vợ rồi chứ?
Con người ngọc nghe Lý nói xong, quay hẳn bộ mặt xinh đẹp như hoa lại, đối diện ngay với mặt chàng nhoẻn một nụ cười tình tứ rồi thỏ thẻ đáp:
- Tiện thiếp vốn là đại công chúa của đại bối lặc.
Năm nay tiện thiếp vừa đúng đôi tám.
Chỉ vì phụ thân tiện thiếp quý yêu bộ chúa là một nhân tài xuất chúng cho nên mới muốn cho tiện thiếp hầu hạ bộ chúa.
Ở nhà đã có phúc tấn, điều đó phụ thân tiện thiếp đã nói rồi.
Điều sở cầu của tiện thiếp là chỉ xin sao bộ chúa đừng quên đêm ân ái này mà nhớ tới tiện thiếp mãi, đã là may cho tiện thiếp lắm rồi!
Đại công chúa nói tới đây, bất giác lệ trào trên má.
Nàng gục vào vai chàng, rồi lấy khăn lau nước mắt đang từ từ lăn trên đôi má phấn mịn màng như trái đào đương tơ.
Nàng khóc thút thít, chẳng cất đầu lên nữa.
Bộ chúa họ Hà nổi danh là cương cường, đạp trên thây hàng ngàn xác chết không chút động tâm, thế mà chàng phải mềm lòng trước dòng lệ đang thánh thót rơi xuống áo mình.
Chàng vội đưa tay lên đỡ lấy khuôn mặt nàng, rồi lấy chiếc khăn trong bọc ra lau nước mắt cho nàng.
Chàng thì thầm khuyên dỗ rồi khi tình đã mặn ý đã nồng, chàng và nàng lúc đó mới lên giường, môi kề môi, má kề má, say sưa đưa nhau vào cõi mộng…
Sáng hôm sau, Đống Ngạc bộ chúa Hà Hoà Lý đến gặp Nỗ Nhĩ Cáp Tề và làm lễ con rể đối với ông nhạc.
Lý còn nói nhiều điều cảm kích đối cha vợ.
Từ hôm đó Lý lưu lại trong phủ, cứ ba ngày một tiểu yến, năm ngày một đại yến, Lý lại càng cảm kích Nỗ Nhĩ Cáp Tề hơn nữa.
Một hôm, trong bàn tiệc, Nỗ Nhĩ Cáp Tề đem hết cái chí lớn cái muốn phục thù và cái thế yếu vì quân ít của mình nói cho Lý nghe.
Lý đưa tay vỗ mạnh vào ngực mình, cả quyết nói với Nỗ:
- Con xin giúp nhạc phụ năm vạn quân mã, như thế có được không?
Vừa nghe đoạn, Nỗ Nhĩ Cáp Tề vội đứng dậy chắp tay, nghiêng đầu xá một xá, luôn mồm cảm tạ.
Lý thấy nhạc phụ tỏ vẻ trọng hậu đối với mình, cảm kích muôn phần, chàng hăng hái đứng lên nói:
- Việc điều động binh mã là việc lớn.
Phi con đích thân quay về liệu lý không xong?
Sách Nhĩ Quả ngồi bên cạnh, nói chen vào:
- Nếu đã như vậy, thì việc không nên trễ.
Xin phò mã khởi hành ngày hôm nay có tiện hơn không?
Tiệc tan.
Lý ra khỏi phủ môn lên ngựa, có đoàn thị vệ theo hầu, tức khắc quay về Đổng Ngạc bộ.
Hồi đó vợ cả của Hà Hoà Lý là bà Triết Trần, về quê ngoại cho nên chuyện chồng về Hưng Kinh làm rể, rồi việc động binh mã của Lý đã chuẩn bị đâu đấy và các bộ lạc trong ngoài đồn rầm lên rằng Lý đã trở thành phò mã của Nỗ Nhĩ Cáp Tề, bà Triết Trần mới hay thì đã muộn.
Bà vừa buồn, vừa giận bèn nói với cha xin hai ngàn người ngựa, đêm ngày quay về nhà.
Đội quân của bà vừa về tới chân núi Ma Thiên Lĩnh bỗng thấy một chí quân kéo tới, cờ hiệu là cờ của Đổng Ngạc bộ.
Hà Hoà Lý lúc đó mới lấy Nỗ công chúa nên tình đang nồng thắm.
Tuy mới xa nhau có mấy ngày nhưng Lý nhung nhớ khôn xiết.
Chàng vội vã điều động binh sĩ lên đường, dặn các tướng thong thả đi sau, còn chính mình thì đem một đội thị vệ chừng sáu trăm người đi trước mong sao về Hưng Kinh sớm hơn, với người vợ trẻ đẹp mới cưới.
Chẳng ngờ, đội quân của chàng vừa về tới chân núi Ma Thiên Lĩnh thì gặp ngay bà vợ cả Triết Trần Phi.
Chàng cảm thấy mắc cỡ, bèn quất ngựa tiến lên đón vợ, tiện thể nói láo để lấp liếm:
- Này mình! Mình đi đâu lâu quá, khiến anh ở nhà một mình lẻ loi lạnh lẽo quá chừng.
Nhớ quá không chịu nổi, nên anh tính đem quân tới đón mình về.
Nào ngờ hôm nay vợ chồng tụi mình lại được gặp nhau ở đây.
Vậy mình hãy mau theo anh về nhà đi…
Lý nói tới đây, bỗng chột dạ, cho rằng có sự gì chẳng lành vì phía sau vợ mình người ngựa đông như kiến kéo tới, dao kích như rừng, cờ quạt rợp trời.
Dầu vậy, chàng vẫn lờ đi, làm bộ tươi vui, lên tiếng hỏi vợ:
- Mình trở về nhà mà sao đem nhiều quân sĩ vậy? Phải chăng mình muốn chiến đấu với ai đó?
Triết Trần Phi đứng trước mặt chồng, tay cầm cây trường thương, nghe chồng nói xong, bỗng biến sắc.
Má đào của nàng bỗng xám ngoét lại, đôi mày ngài cong như lá liễu bỗng dựng ngược lên, để lộ đôi mắt xếch bắn ra những tia lửa giết người.
Triết Trần Phi vốn là một trang giai nhân tuyệt thế, lại được cha truyền thụ cho bản lĩnh võ công cao cường.
Ngày thường Lý cùng với nàng tuy tình vợ chồng ân ái nồng đượm, nhưng lúc nào chàng cũng e ngại, sợ sệt.
Nay Lý đã có tình riêng, nên lòng e ngại sợ sệt càng tăng gấp bội.
Đến khi thấy mặt nàng nghiêm lại, đôi má bỗng xám ngoét thì chàng đã biết có điều chẳng lành.
Giữa lúc đang bối rối, Lý bỗng nghe vợ lên tiếng, vô cùng giận dữ:
- Ta đi tìm mi để giết mi đây!
Tiếng quát hoà với tiếng nghiến răng kèn kẹt vì tức giận càng làm cho câu nói thêm ghê rợn.
Lý chưa nghe xong mà như đã thấy một luồng khí lạnh xông lên tới thái dương.
Mắt chàng bỗng mờ đi, đa chàng nổi gai ốc khắp mình…
Triết Trần Phi nói xong, thúc mạnh vào hông ngựa, lao tới đâm chồng.
Thế là một cuộc ác đấu xảy ra ngay dưới chân núi Ma Thiên Lĩnh.
Một qua thì một lại, một chém xuống thì một đỡ lên, hai vợ chồng bỗng biến thành hai kẻ tử thù một sống một chết.
Lúc đầu, Hà Hoà Lý còn nghĩ tình chồng vợ, chỉ cho rằng vợ quá ghen nên nổi nóng, không ngờ thấy nàng đánh những đòn chí mạng, không kề gì ân nghĩa xưa kia, chàng nổi đoá, không còn nương tay nữa, múa tít lưỡi đại đao chém xuống như tuyết rớt hoa rơi.
Triết Trần Phi biết thế chống không nổi, vội quay ngựa bỏ chạy.
Lý quất ngựa đuổi theo.
Hai người, một trước một sau, phóng như bay trên con đường núi mấp mô ngoằn ngoèo.
Một lát sau hai con ngựa đã tới một eo núi, cây cối um tùm che kín cả mặt đất.
Lý giật mình biết đã trúng kế, chỉ kịp la lên một tiếng "Hỏng rồi", vội quay ngoắt ngựa trở lui thì đã không kịp nữa.
Một tiếng huỵch vang lên, Lý cùng con ngựa ô truy đã lăn nhào về phía trước.
Thì ra quân mai phục của Triết Trần Phi đã chực sẵn từ lâu, đợi khi thuận lợi là tung dây trói ngựa, bắt người.
Triết Trần Phi thấy chồng đã vướng dây té nhào, vội quay ngựa phóng tới, lấy dây trói chặt tay chân của Lý lại.
Thị vệ của Lý vội tiến lên cứu chủ nhưng đều bị quân của Triết Trần Phi đánh lui.
Lý bị Triết Trần Phi bắt về dinh, thả cũng không mà chém cũng không.
Nàng trói chồng dưới chân giường, còn mình thì nằm ngủ bên trên.
Nàng mặc cho chồng năn nỉ kêu nài, trước sau chỉ nói vỏn vẹn có một câu:
- Ngươi khẩn cầu bà công chúa nào đó của ngươi đi…
Lý biết vợ ghen và lòng ghen đã lên đến cực độ, có van nài cũng vô ích.
Chàng không thèm nói gì nữa, mắt nhắm nghiền, phó mặc cho trời xanh.
Một ngày một đêm trôi qua, Triết Trần Phi