Edit: Thần Hoàng Thái phi.
Beta: Tuệ Quý phi
Trong phòng hai người hai mặt nhìn nhau, Tú Nguyệt vội lắc đầu, nàng một chút cũng không thân với Thuần Tần. Thuần Tần chính là Tần vị, ngoại trừ Hoàng hậu và Hiền phi, thì Giản Tần, Oánh Tần và Thuần Tần có phân vị cao nhất. Trong đó chỉ có Thuần Tần là vào năm thứ hai Hoàng thượng đăng cơ mới tiến cung, tư lịch ngắn nhất, những người khác đều là lão nhân khi còn ở tiềm để. Hoàng thượng chưa bao giờ dễ dàng đồng ý cho ai chủ vị một cung, cho nên có thể thấy mức độ sủng ái của Thuần Tần nương nương không giống như bình thường chút nào.
Chẳng qua, ngày đó khi lục cung yết kiến ở Trữ Tú cung của Hoàng hậu nương nương, Tú Nguyệt có vội vàng nhìn thoáng qua một lần, nhưng sao nàng có thể leo cao kết giao tình với Tần vị nương nương được?
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Tú Nguyệt vẫn vội vàng đáp lại với bên ngoài: “Mau mời Thuần Tần nương nương vào đi!”
“Vâng, tiểu chủ.”
Cửa mở, Nhu Hạnh dẫn Thuần Tần tiến vào. Tú Nguyệt bước lên trước, theo sau là Bảo Yến hành lễ: “Diên Hi cung Thường tại Nữu Hỗ Lộc thị tham kiến Thuần Tần nương nương, Thuần Tần nương nương vạn an.”
Thuần Tần khẽ cười, hòa nhã bước đến nâng Tú Nguyệt lên: “Muội muội đừng khách khí như vậy, mau miễn lễ.”
Thuần Tần mang theo hai thị nữ tiến vào phòng, nàng mặc xiêm y màu hồng nhạt, đoan trang ổn trọng lại không mất đi vẻ hiền thục. Tú Nguyệt nhìn Thuần Tần một cái, đây mới là phong thái chủ vị một cung. Trái lại, nàng một thân y phục thô sơ, giơ tay nhấc chân, thật sự là thua chị kém em. Mình với người ta đâu chỉ khác nhau ở Tần vị và Thường tại thôi đâu.
Khi Thuần Tần an vị xong, cũng không giả vờ khách sáo nữa, nàng đi thẳng vào vấn đề, cười nói với Tú Nguyệt: “Hôm nay công công truyền chỉ đến Chung Túy cung, ta mới nghe nói muội muội được tấn phong Nguyệt Thường tại, thật là chúc mừng muội muội. Bổn cung đêm khuya đến đây là đặc biệt tới chúc mừng.” Nàng nói xong, liếc mắt ra hiệu cho cung nữ phía sau, cung nữ liền đi lên trước, cúi đầu dâng hộp gấm đến trước mặt Tú Nguyệt.
Tú Nguyệt thấy thế, ngượng ngùng cười cười với Thuần Tần, có chút chột dạ vươn tay mở hộp gấm ra, bên trong là một khối phỉ thúy không lớn không nhỏ.
Nàng nhìn khối phỉ thúy kia, rồi nhìn về phía Thuần Tần ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt Thuần Tần bình thản ung dung, chỉ vào khối phỉ thúy nói: “Đây là phỉ thúy chưa được điêu khắc, tính chất thiên nhiên. Ta không biết Nguyệt muội muội thích cái gì, đơn giản trực tiếp lấy khối ngọc chưa mài giũa thành hình tặng cho muội muội, muốn khuyên tai hay là mặt vòng cổ, tùy muội muội làm ra thứ yêu thích là được.”
Tú Nguyệt nhìn chất lượng phỉ thúy kia, không cần đoán cũng biết giá trị xa xỉ. Đồ tốt như vậy, tất nhiên nàng rất thích. Huống chi hiện tại nàng đang mong mỏi có thể có một chút bạc. Nhưng mà yêu tiền thì yêu tiền, cũng không thể không phân biệt tốt xấu mà nổi lòng tham, chỉ biết chiếm làm của riêng, hãm hại người vô tội.
Thuần Tần đưa lễ vật tới, chỉ sợ là không biết nội tình trong này, không biết phân vị Nguyệt Thường tại này, chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, bên trong còn ẩn chứa nhiều uẩn khúc. Thuần Tần nương nương vốn có lòng tốt, nàng sao có thể nhất thời sinh ra tham niệm, có lòng chiếm lấy trân bảo của người ta chứ.
Tú Nguyệt từ chối, nói: “Nương nương, phỉ thúy này quý giá, tần thiếp lại hèn mọn, tấn phong Thường tại chỉ là Hoàng thượng nhất thời hứng khởi mà thôi, thật sự là không xứng chút nào. Tần thiếp hổ thẹn, nhận được tấm lòng yêu mến của nương nương, tần thiếp vô cùng cảm kích, người vẫn là… đem về đi.”
Bảo Yến đứng phía sau ho khan hai tiếng.
Thuần Tần cười cười: “Phỉ thúy mà thôi, có quý giá đến đâu thì cũng chỉ là đồ vật, làm gì mà hổ thẹn với không xứng chứ, muội muội hà tất phải khiêm tốn như vậy. Ngày đó ta nghe người trong cung trở về nói, muội muội vì cứu Hoàng thượng, hoàn toàn không màng an nguy của bản thân, không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, giằng co với nô tài bao y kia, vất vả mấy phen mới cứu được Thánh thượng. Bổn cung chỉ là phụ nhân hậu cung, nghe thấy muội muội đức hạnh can đảm sáng suốt thực sự sinh lòng kính nể. Còn nữa, nếu Thánh thượng có gì bất trắc, mặc dù Hoàng hậu nương nương được tôn lên làm Thái hậu, nhưng nghĩ đến ngày tháng sau này phòng không gối chiếc cũng thật là thê lương, huống chi chúng ta chỉ là phi tần tầm thường. Muội muội cứu Hoàng đế, cũng là cứu toàn bộ hậu cung. Cho nên muội muội có chuyện vui được tấn vị ngày hôm nay, bất luận như thế nào, ta đều phải