Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Đêm trăng tròn mười lăm, thánh giá theo thường lệ giá lâm Trữ Tú cung.
Đêm trăng đẹp thế này nên tâm trạng Ngung Diễm cũng không tệ. Hắn rảo bước đến cửa Trữ Tú cung, theo sát phía sau là hai hàng cung nhân cẩn thận hầu hạ. Hoàng hậu đã sớm đợi sẵn từ lâu, dẫn đoàn người tiến lên đón, cười ngọt ngào cúi người hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
"Hoàng hậu bình thân." Ngung Diễm giơ tay lên, vẫn không ngừng bước chân đi qua bên cạnh Hoàng hậu. Hắn ngồi lên giường La Hán, thuận tay lấy một cái đệm chêm sau lưng, lười biếng dựa vào dưỡng thần.
Ý cười nơi khóe miệng Hoàng hậu vẫn còn chưa tan. Nàng nhẹ nhàng xoay người, nhận chung trà từ cung nữ thiếp thân Song Lan, tự mình đưa đến tay Hoàng thượng, rồi mới ngồi xuống đối diện, cười nói: "Xem ra hôm nay tâm tình Hoàng thượng không tệ, là có chuyện gì tốt sao?"
Ngung Diễm ấn nhẹ thái dương, nghe tiếng nhướng mày nhìn nàng một cái, chỉ cười không nói.
Hoàng hậu thấy Hoàng thượng không trả lời, đành cười cười, nói tiếp: "Hôm nay mọi người trong cung nghe Hoàng thượng phong Nữu Hỗ Lộc thị Diên Hi cung làm Thường tại. Ý chỉ vừa ban, các cung đều cảm nhớ Hoàng thượng là người nhân từ đức độ. Hoàng thượng khoan dung Nữu Hỗ Lộc thị là phúc khí của nàng ấy."
Hoàng đế cười: "Các cung đều nghĩ như vậy, chỉ sợ người kia lại không có chút cảm kích đâu."
Hoàng hậu nghe lời này của Hoàng đế, sự vướng mắc tồn tại đã lâu trong lòng lại gợi lên lần nữa. Ngày đó từ sau khi bị hành thích, nàng cảm thấy Hoàng thượng có chút tâm sự, hình như rầu rĩ không vui. Nhưng nô tài bao y Trần Đức kia đã bị ngàn đao vạn chém lăng trì. Đầu sỏ gây tội đã chết, lẽ ra Thánh thượng không đến mức cứ mãi canh cánh trong lòng như vậy, nhưng nàng lại không nhìn ra chỗ nào không đúng.
Hoàng hậu suy nghĩ một lát, cẩn thận thử hỏi một câu: "Thần thiếp nghe nói, ngày đó Nữu Hỗ Lộc thị cứu giá, hình như là mạo phạm Hoàng thượng?"
"Mạo phạm?" Hoàng đế lườm mắt, nghe thấy chữ này vô cùng nghiền ngẫm. Đâu chỉ là mạo phạm, từ lời nói đến việc làm của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt với thích khách ngày đó, nếu như lộ ra ngoài thì có chết mười lần cũng không đủ.
Hoàng hậu thấy Hoàng đế nhìn mình chằm chằm, tựa như giận lại như không giận, nàng phát giác mình lỡ lời, vội vàng cười giảm bớt bầu không khí ngột ngạt, hai tay nâng chung trà: "Hoàng thượng, nhân lúc trà còn nóng uống một ngụm đi. Trà này là trân phẩm hiếm có đấy."
Ngung Diễm nhìn chung trà, mở nắp ra, nhớ đến buổi tối mấy ngày trước, không nhịn được cười khẩy: "Vẫn là Hoàng hậu tri kỷ, trà nóng ấm lòng, không giống như người nào đó, cho trẫm uống đều là trà vừa lạnh vừa chát, thật đúng là không đặt vị Hoàng đế trẫm đây ở trong lòng."
Ngay lúc này Hoàng hậu chỉ cảm thấy tai mình có vấn đề, trong cung có người như vậy sao? Hoàng thượng thân là thiên tử, vua của một ngước, ngay cả chính thê là Hoàng hậu nàng đây còn phải cẩn thận hầu hạ, suy đoán thánh tâm. Huống chi các phi tần không có quyền lực như Trung cung, sống sót trong hậu cung chỉ dựa vào ân sủng của Hoàng thượng. Càng đừng nói đến các nô tài hầu hạ, bọn họ nào có lá gan dám chậm trễ chủ tử, phạm vào tội chết đâu chứ?
Đầu Hoàng hậu ong ong hồi lâu mới hồi thần lại, nàng vội đứng dậy quỳ dưới chân Hoàng đế: "Hoàng thượng thứ tội, đây đều là thần thiếp vô năng, không dạy dỗ tốt người trong hậu cung nên mới khiến cho Hoàng thượng không vui như thế, thần thiếp có tội. Thần thiếp nhất định cố gắng sửa đổi, không để chuyện như vậy xảy ra nữa."
Trung cung Hoàng hậu quỳ xuống, toàn bộ cung nhân đều kinh sợ mà quỳ theo.
Ngung Diễm nhìn Hoàng hậu đang sợ hãi quỳ trước mặt, yên lặng vươn tay đỡ nàng dậy, ôm nàng tới bên cạnh mình.
Thấy tình cảnh này, Song Lan ở bên cạnh mới có chút an lòng, dẫn cung nhân hầu hạ thức thời lui xuống.
Hoàng hậu khẽ khàng dựa vào lồng ngực Hoàng đế, trong lòng có chút ngọt ngào, nghe giọng nói của hắn rót vào tai: "Khởi Tuyết, nàng là Hoàng hậu, cũng là thê tử của trẫm. Sinh mẫu của trẫm đã qua đời lúc trẫm còn niên thiếu, trẫm lại có một phụ hoàng anh minh thần võ như vậy, mấy năm nay trẫm sống không có ngày nào là không lo lắng, tình thương của phụ mẫu đối với trẫm là điều xa xỉ. Hiếu Thục Hoàng hậu mất sớm, đối với trẫm mà nói, nàng là người nhà của trẫm, không chỉ đơn thuần là Đế Hậu, mà chúng ta còn có tình nghĩa phu thê. Trẫm muốn tìm một người có thể nói chuyện riêng tư, giữa nàng và trẫm, không cần câu nệ và cẩn thận như vậy."
Vành mắt Hoàng hậu hơi phiếm hồng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu người nam nhân trước mặt, khẽ trả lời: "Vâng, thần thiếp hiểu. Nhưng Hoàng thượng cho thần thiếp quá nhiều, vì vậy thần thiếp càng phải làm hết phận sự chức trách, nghiêm khắc kiểm điểm bản thân, phải xứng với danh Hoàng hậu, mới có thể báo đáp lại ân đức của Hoàng thượng."
Ngung Diễm đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Hoàng hậu: "Cho nên có những lời đôi khi trẫm không thể nói với người khác, cũng chỉ có thể đến Trữ Tú cung nói với thê tử của trẫm mà thôi. Giống